Chương :
Lê Hương mặt mày cong cong cười nói: “Chính là có duyên sẽ gặp mà, bạc mỏng không thể, tôi nhất định sẽ dùng số tiền lớn tạ ơn.”
Trong hai mắt Huyền Dịch Cao Tăng đều là nhân dân tệ sáng rực, hận không thể dựng thẳng lên một ngón tay cái cho Lê Hương, cô bé này thật hiểu chuyện!
ễ “Nữ thí chủ, tôi đây hiện tại liên xem CHO GÓ…ˆ Lê Hương đột nhiên hất tay áo, cô nói: “Cao tăng, tôi không muốn xem cho mình, chỉ muốn coi cho người khác, tôi muốn biết kiếp sau của Bác Mạc và dì Anh Lạc.”
Huyền Dịch Cao Tăng sửng sốt, lắc đầu: “Đây là thiên cơ, không thể nói.”
“Được, vậy tôi đổi một cái, cao tăng, ông có thể nói cho tôi hiện tại Mạc Tuân ở nơi nào không?”
Huyền Dịch Cao Tăng lại sững sờ, lắc đầu: “Đây cũng là thiên cơ, không thể nói.”
Anh sáng trong mất Lê Hương chợt sắc, cô vỗ bàn, hừ một tiếng: “Ông cao tăng này, thật không có thành ý, cái này không thể nói, cái kia cũng không thể nói, hóa ra ông là tên lừa người trên giang hồi”
Huyền Dịch Cao Tăng nhìn Lê Hương đột nhiên biến sắc mặt mà ngây ngắn cả người, cái này… ai cũng nói phụ nữ lật mặt còn nhanh hơn cả lật sách, Huyền Dịch Cao Tăng bị hù sửng sốt một chút, ông ta cảm giác Lê Hương cho gã một bài học sinh động.
“Người đâu, tiễn khách!”
Tiễn khách?
Huyền Dịch Cao Tăng không thể tin tưởng, ông ta cảm giác chiêu trò của mình, bình sinh đã học, gặp phải Lê Hương chưa kịp thi triển, cứ như vậy đã bị đưa đi?
Ông ta là cao tăng đó!
Vậy mà bây giờ bị hắt hủi!
Lúc này Tình Nhi mở miệng nói: “Cao tăng, mời lập tức rời đi.”
“Cái này…”
“Được rồi, Nữ Quân nhà tôi đã nói, cũng không thể để cao tăng đi một chuyến uỗng công, lúc sắp đi, tặng ông một vật.”
b Hai mặt Huyện Dịch Cao Tăng lại sáng lên, ông ta nói rồi mà, cô bé hiểu chuyện này, thật sự hiểu chuyện!
Tình Nhi lầy ra một vật, Huyền Dịch Cao Tăng vừa nhìn, là… một cái băng dán.
Tình Nhi cười nói: “Cao tăng, Nữ Quân nhà tôi nói, nếu là thiên cơ, vậy không thể tiết lộ, người tiết lộ chắc chắn sẽ đoản mệnh, Nữ Quân nhà tôi tốt bụng sợ ông chết sớm, cái băng dán này tặng cho ông, hy vọng ông dán chặt cái miệng của mình lại, sau này đừng nói bậy nữa.”
„ ` Huyên Dịch Cao Tăng bị đuôi ra khỏi Phượng Vũ Cung, ông ta thực sự là tức chết rồi, buồn cười, gã đi bói cả đời, lại bị vị Nữ Quân Lan Lâu này trêu chọc!
Quả nhiên sư phụ không gạt ông ta, thiên hạ này chỉ có phụ nữ và tiêu nhân là cửa ải khó!
Lúc này Huyền Dịch Cao Tăng thấy một chiếc xe sang trọng chậm rãi lái tới, cửa sổ xe cũng không có trượt xuống, nhìn không thấy người ở bên trong.
Huyền Dịch Cao Tăng lại cười, thực sự là vô cùng tốt.
Vợ nợ, chồng trả.
Huyên Dịch Cao Tăng xông tới, vô cùng có tiềm chất diễn xuất bị đụng xe.
Tiếng thắng xe bén nhọn vang lên, cửa số xe chỗ điều khiển trượt xuống, tài xế bên trong sắc mặt khó coi nói: “Lão hòa thượng, ông đi không có mắt à? Muốn tìm chết sao?”
Chương :
Huyền Dịch Cao Tăng cười nhận lỗi: “Thật ngại quá, thật ngại quá, tôi chưa chết, tôi tính đơn giản tôi còn có thể sống thêm một trăm năm, nhiều hơn nữa cũng chưa có.”
Nói rồi Huyền Dịch Cao Tăng dời đến phía cửa sổ sau xe, ông ta vươn cánh tay đầy thịt gõ cửa sổ xe, ra sức quảng cáo chính mình: “Thí chủ, nhìn cậu và tôi có duyên, hôm nay tôi có thể xem cho anh một quẻ nhân duyên.”
Nơi phía sau yên tính, một chút thanh âm cũng không có.
Cửa sổ phía sau xe cũng không trượt xuống, người bên trong có vẻ bí hiểm.
Huyền Dịch Cao Tăng lại không vội, cười hì hì chờ.
Lúc này thủ hạ bên trong mở miệng nói: “Tiên sinh nhà tôi nói, hóa là Huyền Dịch Cao Tăng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Huyền Dịch Cao Tăng cười ha hả, ông ta quyết định, ông ta thích đứa trẻ này rồi, đứa trẻ này không tệ… biết nhìn hàng!
“Thí chủ, cậu và tôi quả thật là hữu duyên, như vậy đi, hôm nay, tôi miễn phí cho coi cho cậu một quẻ nhân duyên.”
“Tiên sinh nhà tôi nói, một quẻ của Huyền Dịch Cao Tăng giá trị ngàn vàng, tiên sinh nhà tôi sao lại không biết xấu hổ để ông xem miễn phí được?”
Huyền Dịch Cao Tăng, nhìn, nhìn đi, nói rồi mà, chính là biết nhìn hàng.
“Nếu như thí chủ thực sự băn khoăn, có thể mời tôi ăn một bữa cơm, ha ha.”
“Tiên sinh nhà tôi nói, một bữa cơm làm sao đủ? Huyền Dịch Cao Tăng nghe nói qua Phượng Vũ Cung này chưa?”
Có ý gì?
Có vết xe đổ của Lê Hương, Huyền Dịch Cao Tăng nhât thời cảm thây không ồn.
“Phượng Vũ Cung này nhưng là cái hang tiêu tiền của đàn ông, bên trong có một cô gái có nhan sắc khuynh hành, hôm nay Huyền Dịch Cao Tăng đến tận đây, đã có duyên rất nhiều với iên sinh nhà tôi, tiên sinh nhà tôi đã đập số tiền lớn, gọi các cô gái đẹp nhất bảng của Phượng Vũ Cung, tối nay nhất định phải hầu hạ Huyền Dịch Cao Tăng thật tốt.”
Huyền Dịch Cao Tăng nhìn cửa số được cọ sáng phía sau xe, ông ta phảng phất cảm giác được bên trong có một đôi mắt thâm thúy như hai vực sâu lạnh lẽo, gần như muốn nuốt : chửng ông ta xuông phía dưới.
Huyền Dịch Cao Tăng không nói hai lời, Xoay người căng giò bỏ chạy.
“Cao tăng, sao ông lại đi thế? Mỹ nhân đến kìa, hôm nay nhất định sẽ làm ông phá giới nhất, hưởng thụ ôn nhu hương!”
Các cô xinh đẹp của Phượng Vũ Cung vọt ra, kéo Huyền Dịch Cao Tăng lại.
Huyền Dịch Cao Tăng cuống quít từ chối: “Mau buông, cứu mạng a, tôi là người xuất gia mà, A Di Đà Phật.”
Nhưng bây giò gọi Phật cũng không kịp, các cô gái đã không kịp chờ đợi hôn lên, trực tiếp trên mặt ông ta để lại dấu hôn đỏ rực…
Huyện Dịch Cao Tăng: “…”
Toi rồi, ông ta phá giới rồi!
Toi rồi, ông ta ô ué rồi!
Huyền Dịch Cao Tăng đi một bước lạy ba bước lại bị bắt vào Phượng Vũ Cung, trong lòng kêu khổ liên tục, hay cho một đôi vợ chồng, ông ta lại bị đôi vợ chồng này liên thủ bắt nạt.
Chương :
Cái ngày xui xẻo gì, quả thực nhục nhã vô cùng!
Song, hòa thượng báo thù, mười năm không muộn, sau này, ông ta nhất định sẽ tìm con trai ngoan của bọn h, cũng chính là đứa con của rồng đó từ từ tâm sự!
Hừi Tỉnh Tỉnh tới, lúc ban đêm, Lê Hương mang Tinh Tinh đi đi dạo phó.
Cô sinh ba đứa con, khoảng thời gian này vẫn bề bộn nhiều việc, cộng thêm Dịch Dịch và Bì Bì cũng không dính cô, như hai đứa nó có vô số chuyện lớn đếm không hết phải bận rộn ấy, chỉ có Tỉnh Tinhlà một cô con gái rượu tri kỷ chân chính mà.
Tinh Tinh vẫn luôn được Lâm Thủy Dao mang theo, nên đêm nay cùng mẹ đi ra ngoài chơi.
h Trên phô xá phôn hoa, Tỉnh Tinh mặc chiếc váy công chúa màu hồng, cầm bình bong bóng nước trong tay đang thổi bóng.
Bong bóng theo gió mát bay đến nơi xa, dưới ánh đèn neon sáng chói lộ ra vô vàn sắc màu.
Ha ha.
Tỉnh Tỉnh vui vẻ cười.
Người qua đường thấy được Tiểu Tinh Tinh, đều oa” một tiếng: “Trời ạ, bé con nhà ai thế này, dáng vẻ cũng quá dễ thương rồi, hiện tại đã xinh như vậy, lớn lên không biết sẽ nghiêng nước nghiêng thành như thế nào nữa.”
“Mẹ ơi mẹ ơi.”
Tiểu Tinh Tinh non nớt gọi hai tiếng, nhào qua ôm lấy chân Lê Hương.
Lê Hương hôm nay mặc chiếc áo lông cầu vồng, sáng rực nhan sắc xinh đẹp, mái tóc đen thanh thuần xõa Ẫ xuông, đeo túi xách nhỏ, nhỏ nhắn mềm mại linh động, tỉ lệ quay đầu là hai trăm phần trăm.
Trên đường lại xuất hiện đôi mẹ con có giá trị nhan sắc cao như thé, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt qua đây.
Lê Hương khom lưng, ôm Tiểu Tinh Tỉnh ở trong ngực mình, cô hôn lên khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác của Tiểu Tinh Tinh: “Tinh Tinh hôm nay chơi vui không?”
“Vui ạ vui ạ.” Nói rồi Tinh Tinh ngoẹo đầu nhỏ nhìn Lê Hương: “Mẹ, mẹ có phải không vui không?”
“Không có nha.”
Tinh Tinh dùng hai tay nhỏ bé bưng lấy gương mặt của Lê Hương: “Mẹ, đừng buồn mà, bố không chết, bà ngoại cũng nói như vậy mà, hơn nữa, con cũng cảm giác được hiện tại bố đang ở bên cạnh chúng ta.”
Trong lòng Lê Hương tràn đầy ấm áp, Mạc Tuân xảy ra chuyện, cô vẫn tin tưởng vững chắc Mạc Tuân còn sống, hơn nữa, không phải chỉ mình cô.
Tất cả mọi người bên người đều giống với cô, đều tin tưởng vững chắc Mạc Tuân còn sống.
Cô không cần phải buồn sầu hay khổ sở nào, bởi vì cuộc sống vẫn cần tiếp tục, các cô đều phải dũng cảm nhìn về phía trước, cô chỉ cần tràn đầy sức mạnh.
A : Hiện tại, môi người bên cạnh cô, đêu cho cô loại sức mạnh này.
Lê Hương dùng sức gật đầu: “Ừ, mẹ cũng tin tưởng bố còn sống, đợi bó trở về, chúng ta một nhà năm miệng ăn có thể cùng một chỗ, vĩnh viễn không xa rời nhau rồi.”
“Tốt tốt lắm.” Tinh Tinh vui vẻ võ tay.
“Tinh Tinh, thật ra bố con đã đặt tên cho con, bố con lấy một chữ “Họa”, nên con tên là Mạc Họa.”
Họa, ý nghĩa là nữ tử khuynh quốc mà tốt đẹp, hiện tại mỹ nhân nho nhỏ Mạc Họa, trưởng thành không biết sẽ mê đảo bao nhiêu thanh niên quyền quý.
Chương :
Lê Hương đột nhiên hơi xúc động, cô cảm thấy chuyện của cô và Mạc tiên sinh sắp qua rồi, thời kì của bọn nhỏ đang tới.
Mạc Họa là viên ngọc Mạc gia bọn họ nâng ở trong lòng bàn tay, phía trên còn có hai người anh trai cuồng cưng chiều em gái, cho nên, Tiểu Mạc Họa là tiểu công chúa chân chính.
Chỉ là, vị tiểu công chúa này không biết sẽ gặp phải người thế nào, diễn dịch tình tiết ra sao.
“Mạc Họa, hay lắm hay lắm ạ, con rất thích cái tên này, về sau mẹ cứ gọi con là Họa Họa nha!” Tiểu Mạc Họa biến thành một cổ động viên.
lề Ở cùng với cô con gái tri kỷ một chô, tâm tình Lê Hương liền tốt lên, lúc này hai mẹ con đi tới trạm chờ xe buýt, một chiếc xe buýt ngừng lại, tài xế hô: “Sắp về nhà rồi mau lên xe thôi, đây là chuyến xe cuối đây!”
Tiểu Mạc Họa hai mắt sáng lên: “Mẹ, cái xe này thật lớn, nhìn ngầu quá, chúng ta lên xe có được không ạ?”
Tiểu Mạc Họa xuất hành đều là xe riêng, cho nên nhìn thấy xe buýt cảm thấy rất mới lạ.
Lê Hương đương nhiên là sẽ không từ chối Tiểu Mạc Họa, cô gật đầu: “Được”
` Lê Hương ôm Tiêu Mạc Họa lên xe buýt, đưa tiền, sau đó ngồi ở một cái vị trí gần cửa sổ.
Vị trí này rất quen thuộc, cô từng ngồi, mấy năm trước ở Hải Thành, cô lên một chiếc xe buýt, ngồi ở vị trí này, Mạc Tuân lái xe thể thao theo đuổi cô.
Khi đó cũng là chuyến xe cuối về nhà như vậy, hiện tại cô mang con gái tới ngồi.
Tiểu Tinh Tinh chơi rất vui vẻ, cũng rất mệt rồi, Lê Hương lau mồ hôi cho cô bé, lại cho cô bé uống một chút nước, Tiểu Tinh Tinh rất nhanh đã ngủ trong lòng mẹ.
Lê Hương hôn trán con gái, sau đó . ) ngước mắt, đôi mắt sáng rơi trên cửa số xe buýt, bỗng cô nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, vẫn đồ sộ cao ngất như cũ.
Lê Hương ngắn ra, ánh mắt rơi vào trên thân ảnh kia cũng không dời được nửa phần, Mạc Tuân… Mạc Tuân…
Hình bóng này quen thuộc như: vậy, quen thuộc đến tận xương tủy, cô sẽ không nhận lầm.
Trong đôi mắt trong suốt của Lê Hương nhanh chóng ngưng kết một tầng hơi nước trong suốt, là vui vẻ, cô thực sự rất vui vẻ, đôi môi đỏ mọng kiều diễm chậm rãi cong lên, Mạc Tuân… Mạc Tuân đã trở về.
Anh rốt cục đã trở về!
Lê Hương hít cái mũi nhỏ đỏ bừng, : sau đó run rây vươn tay nhỏ bé, khẽ vuốt ve bóng người trên cửa sổ xe.
Nhưng, lòng bàn tay mềm mại cô mới vừa vuốt lên, bóng người cao ngất đó đột nhiên biến mắt.
Biến mất không thấy.
Chuyện gì xảy ra thế này?
Mạc Tuân đâu?
Tay Lê Hương chạm vào lên xe cửa sổ, cửa sổ xe lạnh như băng, không chút nhiệt độ, cô bỗng nhiên thức dậy, vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.
Anh không trở về.
Anh vẫn chưa trở về.
P Lập tức, hàng lệ trong mặt Lê Hương toàn bộ bừng lên, bờ vai gầy rung động, khóc không thành tiếng.
Trong khoảng thời gian này cô rất kiên cường, không nhắc đến chữ Mạc tiên sinh nào, thế nhưng trong lòng cô có một vết thương, đau không thể chạm vào, vừa chạm chính là đau tê tâm liệt phế.
Chương :
Mạc Tuân, Mạc tiên sinh của cô…
Vì sao vẫn chưa trở lại?
Lê Hương ôm thật chặt Tiểu Mạc Họa trong ngực, lệ rơi đầy mặt.
Khoảnh khắc đó, cô để mặc nỗi nhớ Ề l như thủy triêu, trong nháy mắt bao phủ cô.
Xe buýt mang theo cô lên đường về nhà, con đường này dài dằng dặc như vậy, Lê Hương khóc mệt, trực tiếp nhắm mắt lại, mơ một giắc mộng đẹp.
Cô nằm mơ.
Là một giấc mơ rất dài rất dài.
Chuyến xe cuối về nhà vẫn phóng nhanh trên phố xá phồn hoa, lúc này tài xế đột nhiên thắng xe, cửa xe mở ra, có người đi lên.
Là hai người mặc đồ đen, bọn họ đầy một chiếc xe đầy lên, xe lăn ngồi một người.
Lê Hương thấy không rõ mặt của người kia, anh người mặc đồ đen, trên đầu mang đỉnh đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, tựa như cố ý không muốn để cho người khác thấy mặt anh.
Anh còng lưng, rất gầy, dường như bị thương rất nặng, toàn bộ khung xương đều đã biến hình nghiêm trọng, anh trước đây chắc là người đàn ông rất trẻ rất anh tuần, hiện tại trong không gian tối tăm đã già đi rất nhiều, giống như một ông lão đã bước đến độ tuổi xế chiều.
Người mặc áo đen đầy xe tới, người kia cách cô gần, lại gần một chút, cuối cùng dừng ở bên cạnh cô.
Người kia đứng dậy, động tác anh gian nan mà chậm rãi đứng lên từ ghế xe lăn, giống như cảnh quay chậm, ngồi ở chiếc ghế bên người cô.
Anh tới rồi.
Lê Hương tựa hồ ngửi được mùi nước khử trùng nhàn nhạt, mùi của bệnh viện, trừ mùi này ra, cô còn ngửi được mùi hương nam tính sạch sẽ mát lạnh của người đàn ông, hơi thở của người đàn ông này khiến cô quá quen thuộc.
Anh chậm rãi nghiêng người, vươn bàn tay rõ ràng khớp xương, đẩy ra tấm chăn trên người Tiểu Mạc Họa lông ra, nhìn khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác của Tiểu Mạc Họa.
Tiêu Mạc Họa đột nhiên tỉnh, mở ra đôi mắt to nhập nhèm, đen lúng liếng nhìn người đàn ông.
Người đàn ông vươn tay, dịu dàng mà yêu thương vuốt khuôn mặt nhỏ của Tiểu Mạc Họa.
“Bo Tiểu Mạc Họa non nót lại ngọt ngào kêu một tiếng.
“Bồ ơi, bố”
“Ha”
Người đàn ông bên người nở nụ cười thật thấp một tiếng, tiếng cười đặc biệt E khàn đặc, giỗng như đã bị ma sát qua.
Sau đó anh nhẹ nhàng làm dấu tay chớ lên tiếng, không cho Tiểu Mạc Họa nói chuyện.
Anh là ai thế?
Lê Hương run run hàng mi nhỏ dài, cô muốn mở mắt ra, đây là mơ sao, có phải cô đang mơ không?
Cô muốn nhìn mặt anh, cô muốn biết người đàn ông này là ai Vì sao anh cho cô cảm giác quen thuộc đến vậy?
Chương :
Lúc này người đàn ông chậm rãi khoác cánh tay lên trên ghế dựa phía sau cô, bàn tay đặt lên cái đầu nhỏ của cô, để cô tựa vào trên vai anh.
Vai anh không hề phẳng, sụp xuống như người già, thế nhưng trên người anh lại tỏa ra một sức mạnh khiến người ta an tâm mà thoải mái, để cô ga ` muôn dựa vào, vĩnh viên dựa vào, luyến tiếc rời đi.
Chung quanh đều yên tĩnh, xe buýt lái về phía trước, trên xe cũng chỉ có ba người bọn họ.
Người đàn ông bên người ôm cô, sau đó nhìn khuôn mặt nhỏ của cô, anh chậm rãi dán vào, dùng chiếc mũi mình mình để trên da thịt non mềm của cô, nhẹ nhàng mà dịu dàng vuốt ve, mang theo sâu đậm quyến luyến và nhớ nhung.
Rất nhanh, môi của anh hôn lên, chạm đến đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô.
Anh nhẹ nhàng hôn cô, từng chút miêu tả lấy vành môi xinh đẹp, tựa như đang nâng niu một bảo vật trân quý nào đó.
Anh không dùng sức, không dám dùng Sức.
Cứ như vậy hôn vài giây, thực sự chỉ có vài giây, ngắn ngủi khiến người ta cảm thấy là một giấc mộng, anh đã buông lỏng cô ra.
Thân thể anh bắt đầu run rấy, hít thở không thông.
Lê Hương nghe được tiếng anh thở gấp, anh như rất khó thở, lồng ngực gầy gò lúc lên lúc xuống, hít vào, thở ra, như là một giây kế tiếp sẽ tắt thở.
Hai người mặc đồ đen kia nhanh chóng đem một đeo mặt nạ dưỡng khí trên mặt anh, sau đó đưa anh đặt lên xe đầy.
Anh đi.
Anh đi rồi…
Lê Hương nhìn bóng lưng anh vô cùng suy yếu, nỗ lực há miệng gọi anh, thế nhưng cô mấp mấy đôi môi đỏ mọng, thống khổ lại không phát ra được thanh âm nào.
Rất nhanh anh đã biến mắt ở trong tầm mắt cô.
Đừng đi.
Đừng đi mà!
Van cầu anh, đừng đi mài!
Mạc Tuân!
Lê Hương tê tâm liệt phế hét lên một tiếng, đột nhiên mở mắt ra.
Trong giây phút mở bừng mắt ra, trên mặt cô rất nóng, như là có thứ gì lập tức đập xuống, cô còn ở trên chiếc xe buýt đó, chỉ là nước mắt mờ nhạt, trên mặt cô tất cả đều là nước mắt.
Lê Hương đột nhiên mê mang, cô làm sao vậy, mới vừa rồi là mơ sao?
Xe buýt vẫn còn ở vững vàng lăn bánh, Tiểu Mạc Họa nằm trong ngực cô, khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác chôn ở trong chăn, ngủ vô cùng ngon, vẫn là dáng vẻ trước khi cô ngủ quên, không có gì thay đồi.
‘ Mới vừa rôi là mơ thôi!
Cô nằm mơ thấy… Mạc Tuân.
Người đàn ông yếu ớt kia chính là Mạc Tuân.
Là bởi vì cô quá nhớ anh, nên xuất hiện ảo giác sao?