CHương :
Diệp Linh nhìn Lê Hương, trong nụ cười nhạt của Lê Hương lộ ra vẻ lanh lợi thông tuệ còn có mấy phần thâm ý, càng nhiều hơn còn có một loại… Thưởng thức, Diệp Linh nhìn ra được, Lê Hương rất thưởng thức “cô bé” kia.
Cô bé kia là.. cô gái tên Tô Tiểu Đường kia sao?
Trong óc Diệp Linh hiện ra khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của Tô Tiểu Đường, cô gái tuổi đã tuyệt lệ, qua mắy năm nữa tất nhiên là một mỹ nhân lạnh lùng thanh danh lan xa.
Nhưng, Tô Tiểu Đường vẫn còn quá nhỏ, chờ thêm mấy năm cô trưởng thành, anh trai cũng đã đầu bốn rồi, cái tuổi này quá…
Diệp Linh đột nhiên lại vì hạnh phúc chung thân của anh trai mà bắt đầu lo lắng.
Lúc này tiếng đập cửa vang lên, Diệp Linh ngẳắng đầu, cửa ban công bị đẩy ra, thân thể cao to kia của Cố Dạ Cần đi đến.
Có Dạ Cần tới.
“Cố tổng, anh đã đến rồi, đồ đạc của Linh Linh đã dọn xong rồi, anh có thể mang cô ấy về nhà, sau này cũng mong Cô tông chăm sóc Cô thái thái của mình thật tốt.” Lê Hương rất có nghi thức làm công việc bàn giao.
Cố Dạ Cẩn nhàn nhạt liếc Lê Hương, ý kia là — cái này còn cần cô nói à?
“Muốn ăn loại hồ lô nào?” Cố Dạ Cẩn thấp giọng hỏi hướng Diệp Linh.
Diệp Linh: “Có loại nào?”
“Có dâu tây, việt quất, cà chua bỉ… còn có quả sơn tra truyền thống.”
Ờm… Anh lại mua nguyên cái chợ hồ lô về nữa rồi.
“Em muốn ăn sơn tra.” Diệp Linh hiện tại đặc biệt thích chua, sơn tra là chua nhât.
Cố Dạ Cần đối với sự lựa chọn này của cô không hề bất ngờ, anh lấy kẹo sơn tra ra, tự tay lột vỏ bọc đường phía ngoài ra đưa tới trong tay cô.
Diệp Linh cắn một cái, chua chua ngọt ngọt, mùi vị này ngon chết đi được.
Cố Dạ Cần một tay xách đồ đạc, một bàn tay to khác giữ thật chặt bàn tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay mình: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Cố Dạ Cần dẫn Diệp Linh về nhà.
Trong biệt thự.
Diệp Linh vê tới phòng ngủ chính, Cô Dạ Cần từ phía sau ôm lấy cô, môi mỏng rơi vào trên khuôn mặt cô hôn một cái, giọng khàn khàn: “Cơm tối muốn ăn cái gì, anh tự mình xuống bếp.
Diệp Linh thả mềm người dán trong ngực anh: “Cố tổng từ lúc nào biến thành đầu bếp rồi?”
“Còn không phải cái miệng nhỏ này của em càng ngày càng rộng rồi, đành phải nuôi em thôi.” Bàn tay to của Cố Dạ Cần đi xuống, rơi vào trên bụng bằng phẳng của cô.
Diệp Linh cũng không chú ý tới động tác này của anh, anh bình thường không có việc gì cũng thích sờ bụng cô, sợ cô đau bụng, cô suy nghĩ một chút: “Đầu bếp Cố login em còn có lựa chọn sao, anh biết làm cái gì thì em liền ăn cái đói”
Cố tổng đầu tất mặt tối, mặc dù có tâm làm đầu bếp, thế nhưng không có tay nghề của đầu bếp, tạm thời không mở thông công năng được chọn món ăn.
“Ừm.” Cố Dạ Cần lên tiếng, không buông cô ra, mà là chôn khuôn mặt tuấn tú trong cổ cô hôn một cái: “Cố thái thái, hôm nay em gặp người nào, hửm?”