Chương :
Trong con ngươi Cố Dạ Cần hàm chứa mưa rền gió dữ, anh hoảng sợ nhìn Diệp Linh thời khắc này, anh không biết cô có tâm bệnh.
“Cố Dạ Cần, anh làm sao vậy?” E rằng đã nhận ra tâm trạng anh biên hóa, Diệp Linh vươn tay e dè kéo lại ống tay áo anh.
Cố Dạ Cần giơ tay lên xoa xoa mái tóc dài của Diệp Linh: “Đừng sợ, anh không sao, em không phải muốn ăn cơm tối sao, anh nấu chút mỳ ăn với em nhé?”
“Dạ.”
Cố Dạ Cần xuống bếp lần nữa, nấu một tô mì cho Diệp Linh.
Trong ngọn đèn vàng của phòng ăn, Diệp Linh ăn một miếng mì, Cố Dạ Cần thấp giọng hỏi cô: “Ngon không?”
“Ngon.”
Cố Dạ Cẩn mở miệng: “Đút anh, anh cũng muốn ăn.”
Diệp Linh liền đút anh một ngụm, thế nhưng sau khi đút, trong tô cô cũng chỉ thừa lại một chút.
“Anh ăn hết mì của em rồi.” Diệp Linh chau mày, không vui.
Cố Dạ Cẩn không muốn để cô ăn nhiều, cô vừa ăn xong cơm tối, dễ đầy bụng.
“Giận à?” Cô Dạ Cân tiên tới hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ đang tức giận của cô.
“Em không có tức giận!” Diệp Linh trong miệng nói không tức giận, thế nhưng trên mặt đều viết em rất tức giận đó nhai Cố Dạ Cần cười ôm cô vào trong ngực mình: “Đừng tức giận mà, anh chỉ ăn của em một miếng mà thôi, về sau phạt anh một năm ngày mỗi ngày đều nấu mì cho em, có được không?”
Người này… thật đúng là biết dỗ ngon dỗ ngọt Diệp Linh nắm quả đắm nhỏ nện cho anh vài cái, cuôi cùng ôm hông anh, ngước khuôn mặt nhỏ nhìn anh: “Vậy về sau không cho phép anh cướp đồ ăn của em nữa.”
Cố Dạ Cần trực tiếp hôn lên môi cô.
Cố Dạ Cần không mang Diệp Linh đến chỗ Lê Hương, Lê Hương gọi điện thoại tới anh đều từ chối không tiếp.
Hiện tại anh đã không đến công ty, mỗi ngày ở cùng Diệp Linh, anh cho rằng Diệp Linh sẽ trong sự bầu bạn của mình, ngày qua ngày rồi cũng sẽ tốt hơn.
Thế nhưng rất đáng tiếc, Diệp Linh bắt đâu quên ởi rât nhiêu thứ.
Tỷ như cô sẽ quên mình vừa tưới hoa, cô sẽ quên để lại chìa khóa trong phòng mà không lấy, dần dần, trước mặt cô xuất hiện rất nhiều khuôn mặt xa lạ, ngày hôm qua Hoa tỷ tới, cô thậm chí ngay cả Hoa tỷ cũng không nhớ.
Bản thân cô không phát hiện được mình đang bắt đầu quên chuyện, quên người, nhưng nhìn vẻ mặt thâm trầm và nghiêm nghị của Cố Dạ Cần, cô đại khái đoán được mình đang bị bệnh.
Tối hôm đó, trong biệt thự.
Cố Dạ Cần ở phòng bếp chuẩn bị bữa cơm, anh gọi cô: “Linh Linh, cầm chén đũa chuẩn bị ăn thôi.”
“Ah, dạ.” Cô ngoan ngoãn câm hai cặp chén đũa để lên bàn.
Lúc này Cố Dạ Cần đi ra, trong tay anh bưng canh gà.
Diệp Linh tiến tới ngửi một cái, nhanh chóng mặt giãn ra vui cười: “Thơm quá à”
Đầu nhỏ của cô được xoa xoa, người đàn ông lấn tới hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ của cô: “Thơm à? Thơm thì ăn nhiều một chút.”