Chương :
Nhưng không bóc được.
Cô ngắng đầu, túi khoai tây chiên trên bàn trà đã bị anh dời đi, với cánh tay nhỏ của cô, không với tới.
Bỏ đi, không ăn nữa.
Ngược lại cô cũng ăn không ra vị mùi vị gì.
Cô khẽ động, dùng hai cánh tay chặt ôm chặt chính mình hơn, sau đó tựa cằm trên đầu gối, lặng lặng ngắn người.
Đôi con ngươi đen của Cố Dạ Cần bởi vì cô cũng nhanh chóng đong tràn dịu dàng và đau lòng như nước, anh nhớ tới lúc cô mang theo tâm bệnh trở về Hải Thành, cô có phải cũng như vậy, cô độc mà bắt lực?
Bây giờ Cố Dạ Cần không biết nên yêu cô như thế nào?
Bởi vì anh cảm thấy dù cho yêu cô như thế nào cũng không đủ.
Cố Dạ Cần tới gần cô, tay phải xuyên vào trong mái tóc như tơ lụa của cô, đoạn thời gian này cô có thể ăn uống, cũng không rụng tóc nhiều như trước, vốn mái tóc trà dày mượt lại rơi rụng dần đi, trống không trong lòng bàn tay anh, giông như thân thê nhỏ yêu của cô.
Cọ chóp mũi lên cánh mũi cô thanh tú, anh nhẹ nhàng cọ cọ: “Đến tột cùng làm sao vậy, có phải không vui hay không?”
Anh khẩn cấp muốn biết tất cả hỉ nộ ái ố của cô bây giờ, cô gái này ở bên anh đã cùng anh đi qua hơn mười năm thời gian, cô từng bước một ngây ngô lột xác, chậm rãi trưởng thành, trở thành người phụ nữ của anh, vợ của anh, mẹ của con anh.
Nhìn cô thế này trái tim anh rất đau, đau đến không thở được.
Diệp Linh ngắng đầu nhỏ lên, cô chậm rãi vươn tay, sờ lên gò má anh.
Cô mờ mịt hỏi: “Anh tên là gì?”
Vì sao cô không gọi ra tên của anh, lại cảm giác anh là người cô vẫn chờ đợi kia?
Cố Dạ Cẩn cầm tay cô, dán gò má mình vào lòng bàn tay nhỏ mềm của cô, mê luyến yêu thương cọ: “Anh tên Có Dạ Cần.”
“Ah, vậy anh tới đây làm gì?”
“Anh là tới tìm vợ anh.”
“Nhưng vợ anh không có ở đây.”
Cố Dạ Cần nhìn đôi mắt đẹp của cô, ngón cái vươn sờ lên môi cô, nhẹ nhàng vuôt phăng, ánh mặt của anh nóng bỏng sáng rực: “Em nói vợ anh không phải đang ở đây sao, vợ anh chính là em.”
Diệp Linh nghe không rõ anh đang nói cái gì, sự chú ý của cô đều bị ngón cái anh hấp dẫn, anh sờ môi cô, sau đó từng tấc từng tấc lấn đến gần, muốn hôn cô.
Lúc sắp hôn lên, Diệp Linh nhanh chóng vươn hai tay đẩy anh ra: “Không muốn!”
Sô pha vừa rộng vừa mềm, cô trốn được trong góc, không cho anh hôn.
Cố Dạ Cẩn bật cười vài tiếng thấp thuần, trong tiếng cười tất cả đều là cưng chiều.
Diệp Linh cảm thây khuôn mặt nhỏ của mìnhh càng lúc càng nóng.
Cố Dạ Cẩn ngồi ở bên cạnh cô, tay phải nắm thắt lưng mềm của cô, bàn tay to tự nhiên phủ lên trên bụng nhỏ của cô, qua lại vuốt ve.
Diệp Linh dùng cùi chỏ đẩy anh, thế nhưng đầy không ra.