Chương :
Cơ thể nhỏ mềm của Diệp Linh khẽ động, không biêt có phải hay không cái tên “Cố Dạ Cần” này cho cô áp lực, cô bất an đầy anh: “Tôi biết rồi.”
Cố Dạ Cần chậm rãi cầm tay cô, đặt trong trái tim mình: “Em nghe một chút đi, ở đây tràn đầy đều là tình yêu anh dành cho em, trái tim anh bởi vì em mà đập!”
Ánh mắt Diệp Linh đờ đẫn, khuôn mặt nhỏ phấn nhuận cũng hơi tái đi, tâm tình cô bắt đầu kích động, dùng cả tay chân đẩy anh ra, trong tròng mắt sợ hãi: “Anh đi ra, anh đi ra đi, em không thích nghe…”
Cô co mình ở góc nhỏ nơi mép giường, bởi vì tức giận, cô kéo chăn lên che kín mặt mình.
Dịu dàng đây áp trong mặt Cô Dạ Cân, cô như thế này, bảo anh làm thế nào ép GÓI?
Nguyên nhân của cô chính là ở chỗ này, lưng gánh tất cả áy náy, cô không thể chịu đựng tình yêu cô đối với anh, cho nên bây giờ, anh nên ép buộc cô nhớ anh là Cố Dạ Cẩn như thế nào được chứ.
Nhưng không ép có thể sao, anh sợ bản thân sẽ đánh mắt cô.
Cố Dạ Cần từ phía sau lưng ôm lấy cô, người phụ nữ vẫn còn giãy giụa, chu môi hừ hừ “đồ khốn”, anh cười, vươn tay gạt cái chăn trên mặt cô xuống: “Đắp chăn ngủ không ngạt thở sao, được rồi, anh không nói nữa, chỉ cần em vui vẻ là được rôi.”
Diệp Linh lúc này mới không giãy nữa, trở mình, ngoan ngoãn ghé vào trên ngực anh, mệt rã rời, nên cô liền nhắm lại ngủ.
Cô không biết là, người đàn ông lặng im đầu giường thật lâu không nhúc nhích, anh ôm cô, từng lần một hôn mái tóc cô, nỉ non tên cô.
Nên tàn nhẫn với cô thế nào đây?
Ngày hôm sau liền xảy ra chuyện.
Buổi sáng sau khi rời giường Diệp Linh không nhìn thấy Cố Dạ Cần, trong biệt thự xuất nhiều một người, người đại diện Hoa tỷ của cô.
Hoa tỷ dẫn cô đi ra ngoài giải sầu một chút, vì cô chuẩn bị cơm trưa, lại dẫn cô trở về biệt thự, Hoa tỷ làm tất cả chuyện Cố Dạ Cần đã từng làm cho cô.
Đây đối với Diệp Linh đang quên chuyện quên người lúc này mà nói sẽ không có gì khác biệt, cô cho tới bây giờ sẽ không chân chính trên ý nghĩa nhớ kỹ con người tên Cố Dạ Cần này, thế nhưng… cô cảm thấy lòng mình trống rỗng.
Cô bắt đầu đờ ra, trên mặt không chút ý cười, cô bắt đầu không vui vẻ, một người co trên ghế salon, một khi đã ngây người chính là cả ngày.
Cô không hề nở nụ cười, khuôn mặt nhỏ phân nhuận ngân ngân ra, ngay cả một đôi mắt đẹp cũng mắt đi hết thảy thần thái.
Cô không nói, Hoa tỷ nói chuyện với cô cô như không nghe thấy, có chút giống búp bê mất đi sinh khí.
Buổi tối là gian nan nhất, cô không yêu việc đi ngủ ở phòng mình nữa rồi, cô sẽ đi đến phòng ngủ dành cho khách bên cạnh, sau đó nằm trên giường lớn, cô sẽ chôn thật sâu khuôn mặt nhỏ của mình vào trong gối đầu ngửi ngửi, mấy ngày hôm trước cô còn có thể ngửi được mùi hương sạch sẽ mát lạnh mê người kia, mà bây giờ, mùi hương đó đã biến mắt.
Cô cả người như bị móc rỗng, mắt hồn lại chán nản.
Tôi hôm đó cô mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên nghe tiếng chớp đì đùng kéo đến, cô từ trong mộng tỉnh, ngồi pháắt dậy.
Ngoài cửa số có tia chớp đang vang lên, ánh sáng chói mắt chiếu sáng cả khuôn mặt nhỏ trắng hếu của cô, ngoài cửa sổ dưới bắt đầu tí tách đổ mưa nhỏ, trong căn phòng tối đen, cô chậm rãi co mình lại, vùi khuôn mặt nhỏ vào trong đầu gối, trong mắt có giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống.
Khóc một hồi, cô vén chăn lên, mang dép xuống giường.
Mở ra cổng biệt thự, cô đi ra ngoài.