Chương :
Tiêu lão gia tử cười híp mắt nói: “Yên tâm đi Đình Đình, A Thành nhất định sẽ cưới con.”
Cho dù Tiêu lão gia tử đã nói như vậy, thế nhưng Tiêu Đình Đình vẫn không yên lòng, ả cần có cách của mình.
Cách của ả cũng rất đơn giản thô bạo, thế nhưng hiệu quả cả trăm lần.
Tiêu Đình Đình giao một bao thuốc bột cho người làm nữ: “Lát nữa bỏ cái này rang trong ly rượu của Đại thiêu gia.”
“Vâng, Đại Tiểu thư.” Người làm nữ gật đầu.
Tiêu Thành ở lại chỗ này ăn cơm tối, sau buổi tối Tiêu Thành sẽ phải rời khỏi, Tiêu Đình Đình nhanh chóng giữ lại: “A Thành, anh mới vừa uống rượu, trước tiên ở lại cho đỡ sỉn đã, em bảo người hầu dọn trái cây cho.”
“Không cần.” Tiêu Thành trực tiếp cự tuyệt, toan rời đi.
Tiêu Đình Đình nhật thời có chút sôt ruột, ban nãy Tiêu Thành đã uống rượu vấn đề rồi, ả đang chờ dược tính phát tác, trực tiếp nấu gạo thành cơm, nhưng ả thật không ngờ Tiêu Thành phải đi nhanh như vậy.
Ä tuyệt đối không thể để cho Tiêu Thành đi.
“Đầu em hơi choáng.” Tiêu Đình Đình nhanh chóng lấy tay đỡ trán của mình, giả bộ muốn té xỉu, ả còn hướng trong lòng Tiêu Thành ngắt đi rồi.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Tiêu Thành nhất định sẽ vươn tay ôm lấy ả, như vậy ả sẽ ở trong ngực Tiêu Thành.
Thê nhưng một giây kê tiêp: “phịch” một tiếng, Tiêu Đình Đình trực tiếp té trên mặt đắt, trán còn đụng phải sô pha.
AI Tiêu Đình Đình bị đau hét lên.
“Đại tiểu thư, cô làm sao vậy? Mau đỡ đại tiểu thư đứng dậy!” Nhóm người làm nữ cuống quýt chạy đến, luống cuống đỡ Tiêu Đình Đình.
Tiêu Đình Đình chật vật tột cùng, vừa rồi Tiêu Thành không đỡ ả, còn lánh sang bên cạnh, trơ mắt nhìn ả ngã xuống.
Tiêu Đình Đình ngắng đầu nhìn Tiêu Thành, Tiêu Thành thân cao chân dài đứng lặng ở trước mặt ả, đang híp mắt lạnh lùng lại hài hước đánh giá ả: “Đại tiểu thư, lần sau cô phải đứng vững vàng đấy, đừng có nhìn đàn ông thân thể liền như nhữn ra, nhào vào đàn ông như thế.”
“…” Tiêu Đình Đình mặt trắng nhọt, Tiêu Thành đã sớm xem thấu tâm cơ của ả, bây giờ đang trần trụi nhục nhã ả.
“Cút ngay! Đừng đụng vào taol” Tiêu Đình Đình tức giận hất đám người làm nữ ra.
“Đại tiểu thư, tôi đi trước.” Tiêu Thành chạy đi đi liền.
“Tiêu Thành, anh đừng đi! Anh không thể đi!” Tiêu Đình Đình vươn tay kéo lại ống quần Tiêu Thành, không cho Tiêu Thành đi.
Tiêu Thành hai tay đút trong túi quần nhìn Tiêu Đình Đình, anh cảm thấyTiêu Đình Đình này rất khác thường, dường như kiệt lực muốn giữ anh lại.
Lúc này Tiêu Thành cảm thấy trong cơ thể xông lên một cảm giác khô nóng, nhiệt độ cơ thể cũng không ngừng tăn lên.
Khuôn mặt tuần tú kia của Tiêu Thành “xoát” một cái lạnh xuống, trong mi tâm dâng lên một tầng sương mù: “Tiêu Đình Đình, cô đã động tay chân trong ly rượu của tôi?”
Tiêu Thành đã lăn lộn ngoài xã hội thời gian dài như vậy, thủ đoạn tâm cơ nào cũng đã đều gặp qua, anh biết mình đã trúng thuôc.