Chương :
Cố Dạ Cẩn: “ năm nay tôi chỉ có duy nhất một người phụ nữ.”
Tất cả mọi người đều sợ ngây.
“Cố thiếu, anh muốn dạng phụ nữ gì chẳng có, tôi nói chứ, nếu như không trải qua phong hoa tuyết nguyệt thì không thể tìm thấy nửa kia thích hợp nhất với mình.”
“Tôi nghĩ là Cố thiếu không phải thích người phụ nữ đó đâu, chỉ là đã có nhiều trải nghiệm với người đó nên khó mà quên được chuyện cũ thôi.”
Cố Dạ Cần không nói gì.
Lê Nghiên Nghiên cùng Hoắc Tuyền đều quay sang nhìn Diệp Linh, hai người bọn họ đều biết Cố Dạ Cần có một người phụ nữ, đó chính là Diêp Linh.
Nhưng bọn họ không hè biết Cố Dạ Cần chỉ có một mình Diệp Linh, có nghĩa là Diệp Linh người phụ nữ duy nhát của Cố Dạ Cần.
Ván thứ hai bắt đầu, mỗi người lại được nhận một lá bài, người có lá bài lớn nhất là một phú nhị đại, lá nhỏ nhất thuộc về… Cố Dạ Cần.
Có Dạ Cẩn lại thua.
“Cố thiếu, xin lỗi nhé, lần này tôi chọn mạo hiểm, tôi muốn Có thiếu chọn trong ba số ,, rồi đi hôn người đó.”
Hoắc Tuyền giật mình trong lòng, cô ta mở lá bài ra, là số .
Của cô ta là số .
Lúc này Lê Nghiên Nghiên cũng lật bài ra, là số
Còn lá bài số .
Có người kêu lên, số là Diệp mỹ nhân, Diệp mỹ nhân cầm lá số
Lá bài trong tay Diệp Linh là lá số . ,, theo thứ tự là Hoắc Tuyền, Lê Nghiên Nghiên và Diệp Linh.
Cố Dạ Cần phải chọn một trong ba người này.
“Vãi, cái này ai chia vậy, nhiều người đẹp như vậy, Có thiếu, anh muốn hôn ai?” Mọi người lại bắt đầu ồn ào.
Hoắc Tuyền không thể nén được kích động trong lòng, cô ta đã lấy được lá bài số .
Diệp Linh là em gái Cố Dạ Cẩn, sẽ bị loại đầu tiên, còn Lê Nghiên Nghiên lại thích Mạc Tuân, Có Dạ Cần sẽ không cướp phụ nữ của anh em mình, như vậy thì cô ta ít nhất sẽ có hi vọng.
Có Dạ Cần sẽ hôn cô ta… A?
Hai mắt Hoắc Tuyền sáng lên, bộ dáng xấu hỗ liếc nhìn Cố Dạ Cần.
Lúc này Diệp Linh ném lá bài trong tay đi, môi đỏ cong lên cười nói: “Anh, em là em gái nên anh cứ tự động bỏ qua đi, hiện tại anh chỉ cần chọn giữa Lê Nghiên Nghiên với Hoắc Tuyền một người anh thích nhất để hôn thôi.”
Cố Dạ Cẩn nhìn Diệp Linh một chút, Diệp Linh đối diện đang cười với anh, cùng mang bộ dạng xem trò hay giống mọi người.
“Cố thiếu, anh nghĩ kĩ chưa?”
Cố Dạ Cần đứng dậy, bước chân đi tới.
Hoắc Tuyền nhìn thấy hướng Cố Dạ Cần đang đi tới, trống ngực không khỏi đập loạn: “Anh Dạ Cần, em…”