Chương :
Ngón tay của Diệp Linh hơi siết lại, kéo lại áo sơ mi anh, sau đó nhỏ giọng nói, “Có Dạ Cần, em ghét anh.”
Có Dạ Cẩn nhẹ nhàng nhắm mắt, đến giờ phút này anh mới dám xác định, Diệp Linh của anh đã trở về.
Cố Dạ Cần vươn bàn tay nâng khuôn mặt nhỏ kiều diễm của cô lên, “Em đã đã khôi phục ký ức, vậy em nên biết……giữa chúng ta vẫn chưa ly hôn, em bây giờ vẫn mang họ của anh như cũ, là Cố thái thái của anh.”
Cố thái thái.
Cô là Cố thái thái của anh……
Lân nữa nghe được danh xưng này, Diệp Linh bỗng ngắn ngơ.
“Cố thái thái, anh niệm tình em mang thai khổ cực, không thân mật không ôm không động vào em, ngay cả chia phòng ngủ cũng nhịn, anh ở trong phòng em lắp một cái camera, cái này cũng không quá đáng mài?”
“Đúng, anh đã thấy được rất nhiều thứ, nhưng em phải hiểu được có một câu là nghĩa vụ vợ chồng, em, đều là của anh, ta không thể quang minh chánh đại nhìn đã quá uất ức, len lén nhìn thì sao, ai cho em lá gan còn chạy đến trước mặt của anh hô to gọi nhỏ?”
Diệp Linh mắt chữ A mồm chữ O, cô xem như là lại một lần nữa diện kiến được tài quỷ biện của Cô Dạ Câ, anh có thể nói đen thành trăng, khiến cô không thể nào cãi lại.
“Cố Dạ Cẩn, anh đừng có mà ngụy biện, nói chung lắp cameras thì anh sai rồi, ai biết anh đã làm cái gì?”
Cố Dạ Cẩn nhấp môi mỏng một cái, “Cố thái thái, em cảm thấy anh còn có khả năng làm gì, cơ thể của anh bị tổn thương, bây giờ còn chưa khôi phục.”
Cố Dạ Cần bình tĩnh nói dối, mặt không đỏ không thở gắp, lúc tắm anh đã xác định qua, anh được rồi.
Quả nhiên, nhắc tới thân thể anh, thàn sắc Diệp Linh nhanh chóng mềm xuống.
Dù sao cũng là cô làm anh bị thương, đây chính là tôn nghiêm của người đàn ông.
Ánh mắt Diệp Linh có chút né tránh, Vay vậy anh cũng không thể lắp camera trong phòng em……”
“Ừ, anh thừa nhận đều là anh sai, nhưng anh tìm bác sĩ tâm lý, bác sĩ tâm lý nói anh có thể là tâm bệnh, phải tìm phụ nữ kích thích mình một chút, anh làm một người đàn ông đã có vợ, đương nhiên sẽ không ngoại tình trong lúc vợ mang thai, anh lại không tiện nói cho em, nên chỉ có thể len lén gắn camera. “
Nói rồi Cố Dạ Cẩn buông lỏng Diệp Linh ra, anh trực tiếp nện một nắm đắm trên vách tường, tức giận nói, “Cơ thê chết tiệt này, anh biết anh bây giờ không phải là đàn ông nữa rồi, em mắng anh đi! Phỉ nhổ anh đi, những thứ này đều là thứ anh nên nhận!”
Anh thực sự nện tay vào tường, rằm một tiếng, dọa Diệp Linh sợ giật mình.
Anh điên rồi à?
“Có Dạ Cần, anh đừng như vậy, em……
em không trách anh, anh đừng tự trách mình.” Diệp Linh thật kéo lại ống tay áo Cố Dạ Cần thật chặt, sốt ruột lại dịu dàng an ủi.
Cố Dạ Cần nhếch môi, xem kìa, cá đã mắc câu.
Anh nhanh chóng ép khóe môi thẳng lại, mi tâm chau chặt, dáng vẻ tự trách lại chán chường, “Linh Linh, anh biết anh đã không cho được em…… tính phúc rồi, em còn trẻ, nếu như em ghét bỏ anh, anh cũng không thể ích kỷ nắm em thật chặt ở trong lòng bàn tay mình , không bằng chúng ta……”
“Suyt.” Diệp Linh giơ tay lên liền che kín miệng anh, cuống quýt nói, “Cố Dạ Cần, anh đừng nói bậy nói bạ, em sẽ không ghét bỏ anh, em cũng sẽ không rời khỏi anh.”
Vậy là tốt rồi!
Thật tốt quá!