Chương :
Nếu như tôi tới trễ nữa mấy phút có phải mấy người sẽ xoa bóp ở trên giường luôn rồi?”
Cố Dạ Cần thề, anh là tờ giấy trắng thuần khiết không gì sánh được đói!
Ngày hôm qua bán thảm, anh chỉ có thể gọi bác sĩ tâm lý giáo sư Trần qua đây cùng anh diễn kịch, không để cô nghi ngờ, ai ngờ Trần giáo sư gọi học trò của mình qua đây, sau đó người phụ nữ kia nói bóp chân cho anh, nhưng anh đầy đầu đều là cô, cả khuôn mặt của người phụ nữ kia cũng không buồn liếc đến.
Anh hoàn toàn không hề có suy nghĩ cắm trẻ em nào.
Cho dù có nghĩ, cô cũng là nữ chính duy nhất của anh.
“Cố thái thái, em ghen à?” Trong giọng Cố Dạ Cần lộ ra vài phần vui mừng, bởi vì cô đang ghen.
Cô ghen làm anh hết sức hưởng thụ.
Vốn tưởng rằng cô sẽ vẫn không để ý tới anh, không nghĩ tới đào hoa nát này vừa đến, cô đã tới diễn một màn xé hồ ly tinh, cái này bảo anh làm sao không vui?
Anh chính là thích vẻ hung hăng của cô ban nãy, minh diễm lại vô cùng ngầu!
Diệp Linh cứng lại, cô là ghen sao?
Không sai, cô đúng là ghen tị.
Vê sau đám hoa đào nát kia dám nhào vào người, tới một đứa, cô xé một đứa, tới một đôi, cô xé một đôi.
Nếu anh mê muội, cô trực tiếp đạp anh.
Đến lúc đó cùng chỉnh chết tra nam tiện nữ.
Song Diệp Linh bây giờ không quá nguyện ý thừa nhận, sợ anh kiêu ngạo: “Em không ghenl”
“Được rồi Cố thái thái, đừng ghen,cơ thể của anh, hoàn toàn là hữu tâm vô ích.”
Diệp Linh nhăn nhó, chu môi hừ một tiếng: “Cố tổng thực sự khiêm tốn, ai cũng biết anh đẹp trai, nhiều tiền, có quyên thê, hơn nữa bản lĩnh trên giường không hề kém chút lúc rời giường, cho dù cơ thể có khiếm khuyết, cũng có một nghìn một vạn cách để đối phó phụ nữ…”
Diệp Linh đang nói bỗng im lại, cô đột nhiên ý thức được… mình đang nói cái gì vậy?
Lúc này trên bờ eo nhỏ mềm mại đã bị bàn tay kia siền siết chặt, dùng sức bắm cô một cái, hơi thở tựa độc phả lên tai, giọng nói khàn khàn trêu người không gì sánh được: “Em thừa nhận đêm qua anh đã… hầu hạ em thư thái rồi à?”
“…” Khuôn mặt nhỏ của Diệp Linh bạo nỗ, tránh khỏi bàn tay anh muốn chạy.
Thê nhưng Cô Dạ Cân bá đạo trực tiêp đè cô đến trên vách tường, anh nhìn khuôn mặt nhỏ ửng đỏ của cô, nói giọng khàn khàn: “Cố thái thái, em thay đổi rồi.”
Anh nói cô thay đổi rồi.
Diệp Linh hiểu ngay anh đang nói gì, cô cũng không biết mình bị sao nữa, trước đây cô tuyệt đối phản cảm anh chạm vào, nhưng bây giờ… cô đã hoàn toàn trưởng thành quá mức rồi.
Cố Dạ Cần nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, cúi đầu hôn lên trên đôi môi đỏ mọng của cô.
Diệp Linh rên nhẹ một tiếng, quay đầu tránh: “Không muốn”
Cô Dạ Cân nghe giọng nói mêm mại ây, quả thực mềm đến có thể bóp ra nước, làm sao lại nghe ra nửa chống cự, nửa nghênh đón.
Trong đầu anh liền hiện ra hình ảnh tối hôm qua, móng tay của cô vẽ ra một vết máu trên bắp thịt rắn chắc của anh, còn phát ra tiếng kêu như mèo con…