Chương :
Cố Dạ Cần câu môi: “Vậy em có thích không?”
“Thích nha.”
“Đây chính là cách biểu đạt thích?”
Trong ánh mắt nóng bỏng và ám chỉ của Cố Dạ Cần, Diệp Linh nhón chân lên, hôn thật nhanh trên gò má anh tuấn ấy một cái.
Chụt.
Khanh khách.
Tiêu Điêm Điêm dùng bàn tay nhỏ xíu che khuôn mặt nhỏ của mình, cười ngã xuống trong lòng bố — ba ba với mẹ thật quá ngượng ngùng.
Diệp Linh hơi lo lắng, Tiểu Điềm Điềm lớn lên trong hoàn cảnh gia đình như thế, về sau có thể bị trưởng thành sớm hay không.
Lúc này Cố Dạ Cẩn thấy được người làm nữ chuẩn bị cầm lễ phục lên lầu, Diệp Linh ở vòng giải trí đã tránh bóng thời gian rất lâu, buổi lễ trao giải Tam Kim Ảnh Hậu này, Hoa tỷ cố ý đặt thiết kế một bộ váy lộ lưng trần màu vàng kim, để Diệp Linh kiều diễm áp hết toàn trường.
Cố Dạ Cần thấy thiết kế lộ lưng liền khẽ nhíu lên mày kiếm, anh mím môi không vui nói: “Ngày mai em phải mặc như vậy đi tham gia lễ trao giải?”
Mặc như vậy… là như nào?
Diệp Linh cũng nhìn thoáng qua lễ phục, cô liền biết Cố Dạ Cần ngại thiết kế lộ lưng, người đàn ông này càng ngày càng hẹp hòi: “Không được sao?
Sao nữ đều mặc như vậy, em trước đây cũng mặc qua, anh cũng không nói không cho phép a?”
“Trước đây anh nói không cho phép, em buồn đếm xỉa đến anh sao? Hiện tại em đã là Cố thái thái của anh, cũng là mẹ con gái anh, anh không hy vọng em mặc cái đầm hở bạo như thế lộ diện „ nữa.
“Nhưng… nhưng anh không cho mặc, vậy ngày mai em mặc cái gì? Cố Dạ Cần, anh không thể bá đạo như vậy, phụ nữ trời sinh đã thích quân áo giày dép túi xách đẹp, em còn xinh đẹp như vậy, nếu như bị anh giấu kín ở nhà, đây chẳng phải là phung phí của trời sao?”
Diệp Linh đúng lý hợp tình phản bác.
Cố Dạ Cần nhìn cô, hôm nay Diệp Linh mặc một chiếc áo len màu trắng rộng thùng thình, hơn nửa năm này cô được nuôi tốt, da dẻ hồng hào mềm mịn tựa nhưữ mỡ dê con, áo len rộng như ản như hiện đường cong lả lướt của cô, cổ áo trễ nghiêng sang một bên, lộ ra nửa bờ vai mảnh khảnh, phía dưới không mặc quần càng hiển hiện một đôi đùi đẹp, cho dù không mặc lễ phục cũng cũng đủ kiều diễm áp toàn trường.
Bây giờ Diệp Linh thật sự như đóa hồng nở rộ, một cái nhăn mày một tiếng cười đều là vẻ gợi cảm trí mạng.
Cô Dạ Cân chắc chăn lo lăng đề cô ra ngoài, thịnh thế mỹ nhan này của cô không biết sẽ gợi lên dục vọng khao khát của bao nhiêu gã đàn ông, mà tính độc chiếm của anh xưa nay luôn mạnh.
“Chuyện này không có thương lượng, anh sẽ bảo người làm nữ cất bộ lễ phục này của em.” Cố Dạ Cần bá đạo nói.
DIỆD DIH.
Ăn xong cơm tối, Cố Dạ Cần đi thư phòng làm việc, người làm nữ khổ sở hỏi Diệp Linh: “Thái thái, vậy bộ lễ phục đó xử lý như thế nào đây?”
Diệp Linh: “Tiên sinh nói như thê nào thì làm như thế đó, nghe anh ấy.”
Người làm nữ cảm thấy tính khí thái thái nhà mình thực sự là tốt, hơn nửa năm này tính tình Diệp Linh càng ngày càng mềm, cùng Tiểu Điềm Điềm lớn lên, buổi tối chờ Cố Dạ Cẩn về nhà, nếu như không phải có vầng hào quang của đại minh tinh Diệp Linh soi xuống, nhất định cô chính là một bà chủ chăm lo cho gia đình chính hiệu.