Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương :
Bác gái Cố luôn mắng mẹ cô, nói mẹ cô là hồ ly tinh, là đồ đê tiện trơ trẽn, cho bố cô đội nón xanh, còn lên giường với bác trai Cố, vân vân… Sau đó, bác gái Cố lại bắt đầu mắng cô, nói cô là con hoang, là đồ đê tiện con, lớn lên cũng sẽ quyền rũ đàn ông lên giường, giống loại như mẹ cô… Cô dừng thấy bác trai Cố đánh bác gái Cố, một cái tát dữ dội tát bác gái Cố ngã khỏi xe lăn, cô nhìn bác gái Cố luôn vênh váo ngạo mạn vừa khóc vừa cười, rất giống người điên, rất đáng giận, cũng… rất đáng thương… Diệp Linh dần lớn lên, bắt đầu hiểu lời bác gái Cố nói, mẹ cô và bác trai Cố ngoại tình, năm đó, vụ ngoại tình này dẫn tới hai mạng người, hủy hoại đôi chân của bác gái Có, anh trai ruột của cô mát tích, cô thành trẻ Nhưng, tất cả đã thay đồi.
Đến tột cùng, cái gì mới là nói dối?
Lúc này, di động lại rung, Có Dạ Cẩn không ngừng gọi điện cho cô.
Diệp Linh cảm thấy chức năng chống nước của điện thoại thật mạnh, mưa to tầm tã như thế này mà vẫn chịu được.
Đầu ngón tay trắng nõn nhắn nhận, cô áp di động bên tai.
Tiếng nói t rầm thấp dễ nghe của Cố Dạ cẩn nhanh chóng vang lên trong điện thoại: “Linh Linh, bây giờ em đang ở đâu, bên ngoài đang mưa.”
Diệp Linh đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ của mình, ướt đẫm, không biết là nước mưa hay nước mắt của cô.
Diệp Linh cong môi: “Em đã về Túy Ngọc Hoan.”
mồ côi, tất cả mọi người đều đau khổ.
Chẳng trách, chẳng trách sau vụ tai nạn xe cộ đó, tất cả bạn bè, người thân của bố cô đều nhìn cô bằng ánh mắt khác thường, không hề giúp đỡ bát cứ thứ gì.
Đếm đó, anh đè lên người cô, gọi cô là Lê Nghiên Nghiên.
Cửa phòng mở ra, mọi người ùa vào, anh tát cô một cái.
Trong khoảnh khác ấy, mọi cưng chiều che chở xé bỏ lớp ngụy trang, lộ ra bộ mặt thật dữ tợn, thù hận thế hệ trước trút lên người cô, anh dùng cách tàn nhẫn, vô tình nhất để hủy hoại cô.
Hủy hoại thân thể cô, hủy hoại trái tim cô.
“Anh không yên tâm, bây giò anh qua tìm em.”
Diệp Linh: “Không cần qua, Cố Dạ Cần, đừng qua, xin anh.”
Quả nhiên, Có Dạ Cẩn trầm mặc.
Diệp Linh cúp máy luôn.
Lúc nãy, anh nói chuyện với Cố phu nhân trong phòng khách, cô nghe thấy hét, Cố Dạ Cẩn chắc chắn là người đàn ông âm u, hùng ác, đê tiện, vô liêm sỉ nhất mà cô từng gặp, ngay khi cô còn ở tuổi ngây thơ không biết gì, anh đã dần dụ dỗ cô yêu anh… Anh là thợ săn giỏi nhất trên đời, cô chính là con mồi của anh.
Hôm thành niên ấy, không biết cô đã uống nhằm thứ gì, cả người nóng lên, cô vào phòng anh, mò lên giường anh.
Ngày hôm đó, cô rời khỏi Có gia, rời khỏi Hải Thành.