Chương :
Nhìn Đường phu nhân quỳ gối trước mặt, Hà Băng nhanh chóng đi đỡ: “Đường phu nhân, cô làm cái gì vậy, cô mau mau đứng dậy đi ạ!”
“Băng Băng, cô cầu xin con, Đường Ngọc đây là quyết tâm muốn cưới con, nó thực sự thích con, vừa rồi không ngừng gọi tên con, nó chính là con trai độc nhất của Đường gia cô bác, nếu như nó tàn phế rồi, hoặc là có gì bắt trắc, cô… cô cũng không muốn sống nữa, đập đầu tự tử cho xong!” Đường phu nhân than thở khóc lóc.
Bố Đường và Dương Kim Đậu đều vây quanh, Dương Kim Đậu kéo lại Hà Băng: “Băng Băng, con còn do dự cái gì, hiện tại Đường Ngọc còn nằm trong phòng phâu thuật, thăng bé đang chờ một câu nói của con, con nói một câu có thể cứu nó, lẽ nào con muốn thấy chết không phải cứu sao?”
Hà Băng đứng không nói, bên trong hành lang người qua đường đều nhìn lại, hướng về phía cô chỉ trỏ.
“Cô gái này nhìn thật xinh đẹp, sao lại máu lạnh như vậy?”
“Cô ta không giết người ta, người ta lại bởi vì cô mà chết, trên tay cô cũng đã dính máu.”
Hà Băng nhìn sắc mặt bố Đường ngưng trọng còn có mẹ Đường khóc không thành tiếng, lại nhìn một chút vẻ mặt trách cứ Dương Kim Đậu và đèn đỏ chói mắt của phòng phẫu thuật, sau đó cô mở miệng: “Con vào xem Đường Ngọc.”
Hà Băng đi vào phòng phẫu thuật.
Trong phòng phẫu thuật tràn ngập vị nước khử trùng gay mũi và mùi máu tươi, Đường Ngọc nằm trên bàn mổ, bác sĩ khổ sở khuyên nhủ: “Đường thiếu, chúng ta phải mau phẫu thuật thôi!, Nếu không phẫu thuật chân của anh thực sự không giữ được.”
Đường Ngọc máu me đẩy mặt, trong cặp mắt kia viết đầy cố chấp kiên trì: “Tôi sẽ không phẫu thuật, trừ phi…”
“Đường Ngọc.” Tiếng nói thanh lạnh của Hà Băng truyền tới.
Đường Ngọc bị kiêm hãm, sau đó quay đầu, anh ta thấy được Hà Băng.
Hà Băng ởi tới, cô cũng không có ngờ từ biệt ở quán bar sau anh liền xảy ra tai nạn xe nghiêm trọng như vậy, hai nhà Đường Dương là thế giao, cô Đường đối tốt với cô, Hà Băng tuy là tính tình lạnh lùng, thế nhưng người tốt với cô cô sẽ không quên.
Hà Băng đi tới bên người Đường Ngọc: “Đường Ngọc, anh phải phẫu thuật.”
Đường Ngọc: “Được, trừ phi Băng Băng em nguyện ý gả cho anh.”
“Đường Ngọc, cho dù em gả cho anh, tim cũng không cho được anh, cần gì phải vậy?”
“Ah, Băng Băng, vậy còn em? Biết rõ người người đàn ông kia không cần em, em tại sao còn thích anh ta?”
Hà Băng chau mày.
“Băng Băng, cho dù anh không có được trái tim em, cũng muốn có được em, anh muốn em vĩnh viễn hầu ở bên cạnh anh.” Đường Ngọc cố chấp nói.
Hà Băng im lặng khoảng khắc, sau đó gật đầu: “Được, em đồng ý với anh.”
Tiêu Thành biết tin Đường Ngọc xảy ra tai nạn đầu tiên, anh chạy tới hiện trường tai nạn.
“Thành gia.” Thủ hạ chạy tới.
Tiêu Thành nhìn đã chiếc xe đã bị va chạm đến phé, trầm giọng nói: “Chuyện gì xảy ra, không phải để cho cậu theo Đường Ngọc sao, cậu ta sao lại xảy ra tai nạn?”
Thủ hạ nơm nóp lo sợ nói: “Thành gia, em quả thật vẫn đi theo Đường Ngọc, nhưng tâm tình cậu ấy quá kích động, thấy cậu ấy lên xe, em liền một đường đi theo cậu ấy, lúc đầu cậu ấy còn rất tốt, thế nhưng không biết chuyện gì xảy ra cậu ấy như là bị cái gì kích thích, đột nhiên mất khống chế, lại liều mạng đi vượt đèn đỏ.”