Chương :
Tiêu Thành ngước mắt nhìn về phía Dương Kim Đậu: “Cô, con rất xin lỗi, nhưng con cam đoan, đây là một lần cuối cùng.”
Dương Kim Đậu không tin Tiêu Thành cam đoan: “Cậu rời khỏi con gái tôi, tôi mới tin cậu.”
“Cô, con sẽ không rời khỏi Băng Băng, con muốn cưới Băng Băng.” Tiêu Thành trịnh trọng nói.
Dương Kim Đậu chấn động: “Cậu nói cái gì?”
“Cô, thân phận của con trong lòng cô rõ ràng, hiện tại nhiệm vụ của con đã hoàn thành, có thể khôi phục làm người bình thường, hơn nữa, con đã đệ trình đơn xin kết hôn lên bên trên, tâm ý của Băng Băng đối với con, cô cũng rõ ràng, chỉ cần em ấy nguyện ý gả cho con, bất luận ai cũng không thể ngăn cản, ngăn cản hay phá hỏng quân hôn cũng sẽ bị xử phạt.”
Dương Kim Đậu cảm giác một chậu nước lạnh từ đỉnh đầu mình dội xuống, bà ta còn chưa biết Tiêu Thành sắp khôi phục thân phận, anh là tướng trong quân, Huyết Ưng truyền kỳ, không biết có bao nhiêu lão bên trên kia muốn gả con gái mình cho anh, đơn xin kết hôn của anh rất dễ dàng được phê chỉ thị xuống.
Huống chỉ Hà Băng còn là con của liệt sĩ, hai người bọn họ muốn kết hôn không thể bị bắt luận kẻ nào ngăn cản, bao gồm cả người làm mẹ là bà ta.
Dương Kim Đậu nhanh chóng rối loạn, bà ta trong chốc lát không biết nên làm sao.
Lúc này Tiêu Thành đột nhiên nhíu lên mày kiêm, thân thê khó chịu.
Dương Kim Đậu: “Tiêu Thành, cậu làm sao vậy?”
Tiêu Thành biết không tốt rồi, cơn ghiền ma túy của anh đã phát tác.
Vừa rồi hết thảy tâm tư đều đặt trên người Hà Băng, anh đã quên mất vụ này.
Thứ anh hút không ngờ tới sẽ phát tác nhanh như vậy, xem ra tên đại ca kia nói không sai, thứ này không phải thứ bình thường.
Tiêu Thành chỉ cảm thấy huyết dịch trong cơ thể bắt đầu sôi trào, sau đó tán loạn trên dưới, không hề chịu khống chê.
Bác sĩ tiêm thuốc trấn định cho Tiêu Thành, sau đó sắc mặt ngưng trọng nói: “Đây là báo cáo kiểm tra máu của cậu, thành phần gây nghiện rất cao, đây không phải là ma tuý bình thường.”
“Bác sĩ, vậy chúng tôi bây giờ nên làm cái gì?” Chu Siêu khẩn trương hỏi.
“Cai nghiện, vô cùng khẩn cắp.”
Chu Siêu trầm mặc, cái này không có đường tắt, chỉ có thể giải, thế nhưng quá trình cai nghiện rất thống khổ, rất nhiều người vì thế bỏ mạng.
Bác sĩ nhìn về phía Tiêu Thành: “Chúng tôi đã thành lập tô chuyên gia chạy tới Vân Nam Miêu Cương, hy vọng ở đó có thể tìm được thảo dược cai nghiện giúp anh, hiện tại anh phải theo chúng ta cùng nhau đến Miêu Cương trước, chứng nghiện đã phát tác, một phút cũng không thể lỡ.
“A Minh, chúng ta nhanh lên lên đường đi!” Chu Siêu thúc giục.
Diệp Minh nhấp môi mỏng một cái, sau đó trầm giọng nói: “Chờ một chút.”
Chu Siêu lúc này đã hiểu, Diệp Minh là muốn ở lại đợi Hà Băng tỉnh, anh đã đồng ý Hà Băng, đợi cô mở mắt ra để cô là người đầu tiên gặp anh.
Diệp Minh đứng dậy, muốn nhìn Hà Băng, thế nhưng anh mới vừa đứng lên đã cảm thây mắt tôi sâm lại, một giây kế tiếp thân thể cao ngất “ầm” một tiếng trực tiếp ngã xuống phía dưới.
“AMinhl”