Chương :
Nói rồi Chu Siêu kêu một tiếng: “Lý Kỳ.”
Lý Kỳ tới, mặc chiếc blouse trắng, cô ta là một bác sĩ dã chiến, cô ta đi tới bên người Diệp Minh, vươn tay cởi cúc áo Diệp Minh.
Ao sơmi lột ra, lộ ra lông ngực to lớn của người đàn ông, da thịt màu đồng tản ra vẻ mạnh mẽ khiêu gợi bóng loáng, ngực có vết dao, còn có vết máu, nhưng anh như không đau, mi tâm cũng không buôn chau.
Chỉ là môi anh hơi tái đi, đèn xe mờ mờ chiếu xuống, trên khuôn mặt tuấn tú anh tràn đầy một vẻ sơ nhạt, ngũ quan vô cùng lạnh lùng.
Người đàn ông lạnh lùng cứng rắn như vậy, đều khiến phụ nữ muốn tìm tòi.
“Anh Minh, anh giơ tay lên, em giúp anh cởi áo sơmi ra.” Lý Kỳ nói.
Diệp Minh lười biếng nâng một cánh tay, áo cởi hết sơ mi đen, lộ ra tám khối cơ bụng và đường nhân ngư phía dưới vô cùng hoàn mỹ chặt khít.
Trên tám khối cơ bụng là thắt lưng, địa phương phía dưới không ai dám nhìn, người đàn ông này quá hùng tráng, không phải là thứ người đàn ông bình thường có thể so sánh, chỉ có thể liếc trộm.
Nhưng là bây giờ trên bụng anh có mấy vết cào màu đỏ, như là người phụ nữ làm ra, đặc biệt ái muội.
Chu Siêu và Lý Kỳ đều thấy được, Diệp Minh tựa lưng ra sau ghế, thờ ơ nhắm mắt.
Lý Kỳ nhanh chóng động thủ, giúp người đàn ông xử lý vết thương.
“Anh Minh, cô gái tên Hà Băng kia, anh thực sự thích cô ấy sao?”
Lý Kỳ là con gái cố nhân của Diệp gia, cùng nhau lớn lên với Diệp Minh từ nhỏ , thanh mai trúc mã, sau đó cô ta vẫn đi theo Diệp Minh, trở thành một bác sĩ dã chiến xuất sắc, cùng những người này vào sinh ra tử.
Xe cảnh sát rất an tĩnh, không ai nói chuyện, ngay cả châm rơi trên mặt đất đều có thể nghe thấy, tất cả mọi người đưa lỗ tai nghe, nghe đáp án này.
Con người rắn rỏi bị năm tháng lắng đọng ra tang thương, được đại lão các giới, quân chính tư pháp truyền tụng “Huyết Ưng”, anh sẽ động tâm sao?
Diệp Minh lắc đầu: “Không phải thích.”
Tay Lý Kỳ khựng lại, trong mất có ánh sáng.
Song rất nhanh Diệp Minh lại nói: “Là yêu, tôi yêu cô ấy.”
Diệp Minh nói – anh yêu Hà Băng.
Ánh sáng trong mắt Lý Kỳ trong nháy mắt tắt đi.
Trong bệnh viện.
Tiêu Thành đã trở về lại, bước chân anh vững vàng đi trên hành lang, rất nhanh bước chân anh khựng lại, bởi vì anh đi tới cửa phòng bệnh của Hà Băng.
Xuyên thâu qua cửa sô thủy tinh nhìn vào, Hà Băng nằm trên giường bệnh, vẫn còn đang hôn mê.
Ánh mắt anh dán chặt vào khuôn mặt ấy, muốn mặt mày dáng dấp cô khắc sâu vào linh hồn vào xương tủy mình.
Hà Băng, tạm biệt.
Anh nhất định phải đi.
Rất xin lỗi, lời hứa với cô vẫn không thể nào thực hiện.