Chương :
Cô không lập tức gõ cửa, thế nhưng năm ngón tay mềm mại của cô vuốt nhè nhẹ trên cửa sổ, giống như cô gái đáng yêu vuốt ve người yêu mình.
Diệp Minh khẽ di chuyền.
Chu Siêu nhanh chóng đè cánh tay Diệp Minh xuông, läc đâu.
Chuyến này ở Miêu Cương vô cùng nguy hiểm, Diệp Minh còn chưa khôi phục thân phận thật của mình, thân phận của anh một khi lộ ra ánh sáng, sẽ bị truy sát, sau này sẽ là một con đường máu.
Huyết Đồng đã giải quyết rất nhiều đại lão quốc tế, anh giống như là một cây đinh khiến người ta thấp thỏm lo âu, tất cả mọi người đều muốn vạch mặt nạ anh xuống, nhồ tận gốc anh.
Cây định ở đây có hai tầng nghĩa lóng, một là sự việc khó giải quyết, hai là người nằm vùng, cả hai đều có ý nghĩa trong trường hợp của DM, nên mình xin giữ nguyên.
Ở trong lòng Chu Siêu, Hà Băng thủy chung là người ngoài.
Diệp Minh mặt không chút thay đổi, anh vẫn đứng lên, nhấc đôi chân dài đi tới cạnh cửa.
Anh ung dung trở tay một cái đã tránh khỏi dây thừng buộc chặt mình, anh chậm rãi giơ tay lên, lòng bàn tay to ngăn cách cánh cửa số sờ lên bàn tay nhỏ bé của cô.
Rõ ràng không sờ được, nhưng anh như đã sờ đến.
Một cánh cửa, ngăn cách hai thế giới.
Thế nhưng trái tim cô, đang ở bên tay anh, có thể chạm tay đến.
Cô đên!
Cô vậy mà đến rồi!
Diệp Minh cho tới bây giờ chưa từng nghĩ cô sẽ đến Miêu Cương, cô lại tìm được anh nhanh như vậy, không phải cô đã kết hôn rồi ư, Dương Kim Đậu tuy cường thế, nhưng tuyệt đối là một người mẹ tốt, cô bỏ lại mẹ mình rồi ư Trong tâm Diệp Minh có rất nhiều nghi vấn, anh hận không thể ngay bây giờ mở rộng cửa, dùng sức kéo cô vào trong ngực mình.
Anh rất nhớ cô.
Anh thật sự muốn ôm cô một cái.
Ngoài cửa, Hà Băng thu ngón tay vê, gõ cửa phòng: “Tiêu Thành, là em.”
Diệp Minh ở bên trong, yết hầu nhô ra trên dưới cuộn, anh khẽ nhằm mắt, sau đó lên tiếng: “Hà Băng, sao em lại tới đây?”
Hà Băng nghe được thanh âm anh, khàn khàn, từ tính, thế nhưng, thờ ơ dị thường.
Anh hình như không vui khi cô đến.
Hà Băng là một người tâm tư rất bén nhạy, cô liền chau hàng mày thanh tú: “Lễ nào em tới Miêu Cương du lịch à, em đương nhiên là tới tìm anh, ngày đó em vào phòng phẫu thuật anh còn hứa với em, chỉ cân em mở mắt ra người đầu tiên thấy sẽ là anh, thế nhưng em không thấy được anh, cho nên, em chỉ có thể tự mình đến tìm anh.”
“Tiêu Thành,” Hà Băng nhẹ nhàng gọi tên anh: “Em vẫn luôn tìm anh, em rất nhớ anh.”
Cô nói — Tiêu Thành, em rất nhớ anh.
Mấy ngày này ở thời điểm cai nghiện không gì sánh được khó chịu, Diệp Minh thường suy nghĩ đoạn thời gian thuộc về Tiêu Thành và Tô Tiểu Đường, đó đều không phải là tên thật của bọn họ, về sau cũng sẽ bị mọi người từ từ quên lãng, nhưng lại là thời gian phồn hoa như gắm nhất mà bọn họ giao phó tình yêu cho nhau, là ký ức độc nhất vô nhị chỉ thuộc về hai người bọn họ.