Chương :
Trái tim Diệp Minh lúc này vừa đau vừa mềm, anh đã nói như vậy, lại không đuổi cô đi được.
Anh biết cô nói thật, nếu như có lần thứ ba nữa, cô sẽ không cần anh nữa.
Dù cho lúc đó cô còn yêu sâu đậm, cô sẽ đích thân câm dao hung hăng khoét anh khỏi lòng cô.
Diệp Minh chậm rãi giơ tay lên, lòng bàn tay to liền rơi vào trên tay cô, da thịt cô rất trơn mịn, anh cầm tay cô vào lòng bàn tay của mình.
Nhắm mắt một cái lúc mở ra lại, anh vô tình lấy tay cô ra: “Hà Băng, em không phải muốn nghe đáp án của tôi sao, tôi hiện tại có thể trả lời em.”
Cô hỏi, anh có thích cô hay không?
Hiện tại, anh có thể cho cô đáp án.
“Đừng nói!” Hà Băng lập tức từ chối: “Em hiện tại không muốn nghe!”
“Hà Băng, tôi thích em.” Diệp Minh đột nhiên nói.
Hàng mi Hà Băng run lên, khóe môi cong lên: “Thật ư?”
“Song, từ khi em yêu tôi sau đó, tôi liền phát hiện mình không phải thích em đến là như vậy nữa rồi, em không thú vị lại dính người như thế khiến tôi không còn hứng thú nữa.” Diệp Minh lại bỏ thêm một câu như vậy.
Trái tim Hà Băng trực tiếp chìm đến đáy cốc, lúc này tay cô cũng bị Diệp Minh gỡ ra, anh vô tình đầy cô ra.
Khuôn mặt trứng ngông của Hà Băng trắng bệch, trắng không còn chút huyết sắc nào, cô nhìn Diệp Minh, hốc mắt đỏ bừng nói: “Anh bây giờ mới nói cái này, vậy sao lần trước chúng ta ngủ với nhau anh lại không nói?”
“Tiêu Thành, tôi ghét anhI”
Nói xong, Hà Băng trực tiếp rời đi.
Hà Băng đi rồi.
Lý Kỳ thở dài thật sâu một hơi, cô ta đi lên trước, vươn tay đỡ Diệp Minh: “Anh Minh, anh…”
Diệp Minh tránh cô ta đụng vào, còn từ trong môi mỏng tràn ra ba chữ: “Đừng đụng tôi!”
Tay Lý Kỳ cứng lại ở giữa không trung.
“A Minh.” Chu Siêu tiến lên.
“Mấy người đi ra ngoài hết đi, tôi muốn ở một mình.” Diệp Minh đuổi Chu Siêu và Lý Kỳ ra ngoài.
Hà Băng trở về phòng mình, lúc này Cố Dạ Cần cùng Diệp Linh đúng lúc tới.
“Băng Băng, em làm sao vậy, sao sắc mặt kém như vậy, có phải tối hôm qua ngủ không ngon hay không?” Diệp Linh quan tâm hỏi.
Hà Băng lắc đầu: “Không sao ạ, Linh Linh, em tìm được anh chị rôi.”
“Thật ư? Băng Băng, anh chị bây giờ đang ở đâu?” Diệp Linh mừng rỡ, cô thực sự không nghĩ tới Hà Băng nhanh như vậy đã tìm được anh cô rồi.
“Anh chị bây giờ đang ở khu Đông Sương, chị có thể đi nhìn anh ấy.”
“Thật tốt quá, Băng Băng, chúng ta cùng đi gặp anh chị thôi!” Diệp Linh kéo lại tay Hà Băng.