Chương :
So với chuyện của bản thân, thái độ hiện tại của anh thực sự là rét lạnh lòng cô.
“Tiêu Thành, tôi hận anh, tôi sẽ không tha thứ cho anh!” Hà Băng cầm bình thuốc trong tay dùng sức đập vào trên người Diệp Minh, sau đó xoay người chạy.
Hà Băng đi.
Trong mắt Lý Kỳ lộ ra đắc ý, màn chiến dịch này cô ta đánh tâm lý, tuy đêm đó là Hà Băng, thế nhưng cô ta hiểu rất rõ Diệp Minh, chuyện đêm đó Diệp Minh tuyệt đối sẽ không nói chữ nào, đây là tu dưỡng của một người đàn ông như anh.
Thế nhưng cái này vừa vặn là một chuyện con gái để ý nhất, anh đã triệt để làm Hà Băng tổn thương.
Lý Kỳ nhanh chóng giấu đi đắc ý trong mắt, cô ta làm bộ đáng thương nhìn Diệp Minh: “Anh Minh, Hà tiểu thư chạy, nên làm thế nào bây giờ, em thấy Hà tiểu thư nhất định đã hiểu lầm rồi, em sẽ đi giải thích với cô ấy bây giờ! Đêm hôm đó anh là bởi vì phát nghiện nên mới cùng em…”
Lý Kỳ lời vẫn chưa nói hết, Diệp Minh đã cắt đứt cô ta: “Đi ra ngoài!”
Lý Kỳ cứng đờ: “…”
rang Diệp Minh ngước mắt nhìn cô ta một cái, hai mắt lạnh không chút nhiệt độ: “Bình thuốc vừa rồi không phải do cô cố ý đánh rơi ra ngoài sao?”
Cái gì?
Lý Kỳ trăng nhợt mặt.
Diệp Minh như có như không nhếch môi mỏng: “Đừng ở trước mặt tôi giở trò, vừa rồi tôi đã thấy rõ ràng, có thể tại trước đây tôi không xem hiểu tâm cơ và tính toán của cô, thế nhưng ban nãy cô đã lộ rõ rôi, hiện tại thiện ý của cô trong mắt tôi thực sự dối trá đến mức khiến người ta buồn nôn.”
Lý Kỳ bối rối, tay chân lạnh ngắt, cô ta tính kế tất cả, cho là mình thắng, cô ta lại chẳng hề ngờ tới lại làm lộ mặt nạt của mình ra.
Đúng vậy, cô ta bỏ quên một vấn đề vô cùng trí mạng, cô ta đã xem thường Diệp Minh.
Diệp Minh trên bản chất bá đạo lại hung hăng, chủ nghĩa đàn ông rất lớn, cộng thêm hai người thanh mai trúc mã, anh không thể xem thấu dáng vẻ bạch liên hoa kia của cô ta.
Thế nhưng, ánh mắt anh sắc đến thế nào, vừa rồi cô ta lại dưới con mắt anh khẽ động, cô ý đề bình thuôc rơi ra, cô ta đánh bại Hà Băng, đồng thời cũng thành công tìm đường chết của mình.
Động tác nhỏ này của cô ta đã khiến Diệp Minh rõ ràng nhìn thấu cô ta.
Lý Kỳ luống cuống, muốn giải thích: “Anh Minh, em… em chỉ là thích anh thôi, em thực sự rất ưa thích anh…”
“Dọn đồ đi, tôi sẽ bảo Chu Siêu đưa cô đi, tôi không đảm đương nỗi phần thích này của cô, bên cạnh tôi cũng không có chỗ dung cho loại người như cô. Còn nữa cô vẫn còn trong thời kỳ khảo sát, loại người có phẩm hạnh như cô không qua được, không thể chính thức nhập ngũ, cô tự lo thân mình đi.” Nói xong, Diệp Minh trực tiếp đẩy Lý Kỳ ra, khép cửa phòng lại.
Lý Kỳ ăn bê môn canh: “…”
Xong.
Cô ta xong rồi.
Diệp Minh chẳng những xem thấu diện mạo thật của cô ta, hơn nữa anh ngụ ý anh sẽ nói rõ tình huống với cấp trên, không chính thức tuyển cô ta vào quân Y.
Cô ta vẫn không thể xưng là quân y, bởi vì cô ta vẫn còn đang trong thời kỳ khảo sát.
Chấm dứt hết cả rồi.
Hà Băng về tới phòng mình, cô bắt đâu thu dọn đồ đạc, không cần chờ ngày mai nữa, hiện tại cô phải rời khỏi nơi đây.