Chương :
Hà Băng đứng ở cạnh cửa nhìn người đàn ông nằm trên tắm ván, anh nhắm mắt lại đang hôn mê, khuôn mặt tuấn tú trắng hếu, hàng mi dày phủ lên mí mắt bằm đen, toàn bộ ngũ quan anh tuấn vừa lạnh vừa cứng.
Nhìn anh như vậy, trái tim cô đau quá.
Thật muốn thay anh chia sẻ cơn đau một chút, nhưng cô không thể.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn anh chịu khổ.
Lúc này Lê Hương tháo khẩu trang xuống, Hà Băng và Diệp Linh nhanh chóng vây lại: “Quán Quán, anh tớ thế nào?”
“Linh Linh, Băng Băng, yên tâm đi, mạng anh Diệp lớn lắm, sẽ không chết trong tay sói đâu, vết thương tớ đã xử lý, anh Diệp chắc rất nhanh sẽ tỉnh, hiện tại nan giải nhất vẫn là chứng nghiện ma túy trên người anh Diệp.” Lê Hương ngưng trọng nói.
“Chị Quán Quán, về chứng nghiện ma túy, chị có cách nào không?” Hà Băng hỏi.
Lê Hương suy nghĩ một chút: “Trên đường đến chị đều đang nghiên cứu loại ma túy kiểu mới này, chị còn cần tỉ mỉ nghĩ một hồi.”
Hà Băng và Diệp Linh đã hiểu, Lê Hương đã đến thời kỳ đột phá mắu chốt rồi.
Mặc dù bây giờ tình huống Diệp Minh rất tệ, thế nhưng Lê Hương đến đơn giản là một ánh sáng rực rỡ chiếu sáng mọi người, mang đến hy vọng.
“Quán Quán, vậy cậu mau chóng trở về phòng nghỉ ngơi một chút, thuận tiện suy nghĩ đi, chúng tớ đều dựa vào ngươi!” Diệp Linh thân mật khoác lên cánh tay Lê Hương, có Lê Hương ở đây, luôn khiến người ta an lòng như vậy.
“Băng Băng, chị mới vừa dùng châm cho anh Diệp, chí ít đêm nay đè xuống được cơn nghiện của anh Diệp, đêm nay vẫn an toàn, em ở lại trông anh Diệp, chị và Linh Linh đi ra ngoài trước.” Lê Hương thông báo vài câu, đề lại nơi đây cho Diệp Minh và Hà Băng.
Hà Băng gật đầu: “Dạ.”
Diệp Minh lại nằm mơ, anh lại nằm mơ thấy Hà Băng.
Trong mộng Hà Băng ôm thật chặt cổ anh, nhiệt tình hôn anh, còn nói với anh — mau tỉnh lại, chỉ cần anh tỉnh lại, em sẽ tha thứ cho anh.
Diệp Minh đột nhiên mở mắt ra, anh cảm thấy trên mặt rất ngứa, như có một ngón tay vẽ vẽ trên mặt anh, anh vươn tay, kéo lại bàn tay nhỏ bé kia.
Một giây kế tiếp, khuôn mặt trứng ngông của Hà Băng phóng đại trong tầm mắt anh.
Hiện tại, cô đang nằm ở trên giường anh, giống với giấc mộng đêm đó như đúc.
Diệp Minh trong khoảng thời gian ngắn không phân rõ đâu là mộng đâu là thực, mấy ngày này đêm nào anh cũng mơ thấy cô.
Buổi tối kia cảnh trong mơ là chân thật như vậy, cô cũng nằm trên giường anh giống như bây giờ, cơ thể thơm mềm ấy và ván giường cướng lạnh kịch liệt đánh vào thị giác, làm anh điên cuồng, nhưng khi anh mở mắt ra, người đó liền biến thành Lý Kỳ.
Hà Băng nằm bên người anh, vừa rồi lúc anh ngủ mê man cô vuốt ve khuôn mặt tuấn tú ấy, xa nhau thời gian dài như vậy, cô chưa ngắm nhìn anh thật kỹ.
Hàng mi dài run rây, cô nhẹ giọng nói: “Anh tỉnh rồi à?”
Thanh âm quen thuộc truyền tới trong màng tai Diệp Minh, anh mới dám xác định đây thật sự là cô, anh kéo tay cô đặt bên môi mình, nhắm mắt hôn: “Ừ.”
Anh không hề rời đi, đôi môi mỏng khô khốc không ngừng cọ xát bàn tay nhỏ mềm của cô, yêu thương hôn lấy.
Trái tim Hà Băng mềm nhữn, thế nhưng cô không cách nào không chú ý chuyện của anh và Lý Kỳ, cô chậm rãi rút tay mình về.