Chương :
Diệp Minh vô cùng hưởng thụ cô chủ động, không khỏi giữ lại vai cô, ôm cô chặt vào trong ngực.
Lúc này ngoài cửa lại truyền tới tiếng đập cửa, Lý Kỳ còn chưa tuyệt vọng: “Anh Minh, anh bị thương rất nặng, không thể… làm bậy, để em vào xem miệng vết thương của anh đi…”
Diệp Minh chau mày, đứng dậy, muốn đuổi Lý Kỳ đi.
Thế nhưng Hà Băng trước một bước đứng dậy, cô chau mày nói: “Anh nằm ở đây không được nhúc nhích, em đi xem, đừng có không xem em ra cái gì, hai người tốt nhất thành thật cho em một chút, hửm?”
“.,.” Diệp Minh nhìn cô, trong mặt sáng kia của cô gái lóe ra nghiêm nghị uy nghiêm và cảnh cáo, giống như là một chính cung nương nương hoàn toàn nắm giữ hiện trường, cô đi xử bồ nhí, quay đầu sẽ trưng cái dáng vẻ đòi nợ với anh cho xem.
Diệp Minh cong môi, thật sự bị cô làm vui vẻ, anh còn không biết cô còn có năng lực này, còn dám dùng từ “hửm”
này với anh rồi.
Song anh gạt gạt mày kiếm, nghe lời nói: “Được, tất cả nghe theo em.”
Hà Băng lúc này mới thoả mãn, cô xuống giường đi tới cạnh cửa, trực tiếp mở cửa phòng ra.
Lý Kỳ còn tưởng răng Diệp Minh mở cửa, cô ta vui vẻ nói: “Anh Minh…”
Một giây kế tiếp nụ cười treo trên khóe môi Lý Kỳ liền cứng lại rồi, bởi vì không phải Diệp Minh, mà là Hà Băng.
Đôi mắt Hà Băng thanh lạnh lùng nhìn Lý Kỳ đổi biểu cảm, sau đó như có như không nhếch môi: “Anh Minh của cô hiện tại rất mệt mỏi, đang ngủ trên giường, có chuyện cô có thể nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời cho anh ấy.”
Hà Băng những lời này rất ái muội, nhất là câu “anh Minh rất mệt mỏi” kia càng làm cho người suy nghĩ bay xa, Lý Kỳ tái mặt, cô ta biết Hà Băng đây là trần trụi tuyên chiến với cô ta, tuyên thệ chủ quyên rôi.
Lý Kỳ rất thất vọng, cô ta tưởng sau chuyện thuốc tránh thai kia Hà Băng sẽ buông tay Diệp Minh, thế nhưng không có, hai người bọn họ có chia rẽ thế nào cũng không được.
“Hà tiểu thư, sao cô có thể như vậy, anh Minh bị trọng thương, cô sao có thể với anh ấy…..”
Hà Băng biểu thị chính mình cũng không nói gì, câu “rất mệt mỏi” kia cũng là câu của Diệp Minh: “Lý tiểu thư, cô có phải quản quá rộng rồi không, quản đến chuyện phòng the của người khác rôi?”
“Còn nữa, ta đã nói rôi, anh ây là người đàn ông của ta, tôi cắm bắt luận kẻ nào nhúng chàm anh ấy, thức thời thì mau chóng biến khỏi mắt tôi, nếu như cô vẫn còn ở trước mặt tôi giả vờ làm trà xanh làm tôi buồn nôn, vậy cũng đừng trách tôi không khách khí với côi”
Lý Kỳ chấn kinh rồi, cô ta không ngờ tới cô gái bề ngoài trong trẻo nhỏ mềm lại có một mặt hung hãn như thế: “Cô… cô là đang uy hiếp tôi?”
“Nếu không thì?” Hà Băng tiến lên một bước, cô dùng ngón tay chọc chọc Lý Kỳ trong lòng: “Cô có tin không tôi chẳng những dám uy hiếp ngươi, còn dám đánh cô đó? Nếu như cô còn dám bám lấy người đàn ông của tôi, sau này tôi gặp cô một lần, đánh cô một lần!”
“.,.” Lý Kỳ thực sự ngu người, Hà Băng này thật sự là… quá điên cuồng, cô lại dám tuyên bố thấy cô ta một lần đánh cô ta một lần!
Nữ lưu manh àiI Lý Kỳ muốn phản kích, nhưng ngực cô ta bị đâm quá, không nhịn được lui về phía sau hai bước, dưới thế tiến công cường đại phách lối của Hà Băng, cô ta không còn chút sức đánh trả nào, còn liên tục thối lui.
“Hà… Hà Băng, cô đừng có khinh người quá đáng!” Lý Kỳ cắn răng nói.
“Tôi khinh cô đấy, làm sao? Cô đi tìm anh Minh cáo trạng đi! Tôi cho cô biết, anh Minh của cô vì tôi mà ngay cả mạng cũng không cần, so với tôi, cô là cọng hành nào hải!” Nói xong, Hà Băng tiêu sái xoay người: “ầm” một tiếng đóng cửa phòng lại.
“…” Đứng ở ngoài cửa Lý Kỳ quả thực phát cáu toàn thân run rầy.