Chương :
Diệp Minh nhấp môi mỏng một cái: “Muốn chứ.”
Hà Băng kéo lại bàn tay to của anh, đặt bàn tay to của anh ở trên cúc áo của mình, giọng cô chứa vẻ ngả ngớn hờn dỗi, lại phá lệ quyến rũ: “Vậy anh còn ngây ra đó làm gì, mau cởi cúc áo em GII”“
Diệp Minh không biết cô có phải cố ý hay không, anh là một người đàn ông trưởng thành bình thường, cô dường như cho anh ám chỉ, thế nhưng, anh không có chứng cứ.
Ngón tay của Diệp Minh rơi trên cúc áo của cô, cởi từng cúc từng cúc.
Cởi bỏ áo khoác, bên trong là áo ba lỗ, sắc đen cùng da thịt trắng noãn của cô tạo thành tổ hợp mạnh mẽ đánh vào thị giác, hiện tại trên da thịt cô tất cả đều là vêt thương.
“Sao lại bị thương nhiều như vậy?”
Diệp Minh nhíu mày, trong mắt tất cả đều là đau lòng, chỉ cần nghĩ tới những vết thương này đều vì anh mà ra, trái tim anh đau đến nứt ra: “Bôi thuốc chưa?”
“Dạ, chị Quán Quán bôi cho em rồi, em còn có vết thương nặng hơn, anh có muốn xem hay không?”
“Đương nhiên muốn xem, ở đâu?”
“Ở chỗ này nè.” Hà Băng cầm tay anh, dẫn tay anh đến trên quần mình.
Diệp Minh khựng lại, nhanh chóng ngắng đầu nhìn cô, chỉ thấy Hà Băng mặt cong mày cười về phía anh.
Cô là cô ý!
Tuyệt đối là cố ý!
Cô cứ trêu chọc anh mãi!
“Đàng hoàng cho anh một chút đi, mau mau tắm!” Diệp Minh rút tay mình về, xoay người liền đi ra ngoài.
Diệp Minh nhấc đôi chân dài vào phòng, đóng cửa phòng tắm lại.
Trong phòng rất yên lặng, yên đến độ có thể rõ ràng nghe được tiếng cởi quần áo xột xoạt bên trong, sau đó tiếng nước chảy ồn ào vang lên, cô gái chắc đã vào thùng gô tăm rồi.
Yết hầu Diệp Minh trên dưới chuyển động, cảm giác mình lại sốt cao nữa rồi.
Sau mười mấy phút, bên trong truyền đến tiếng nói nhỏ nhẹ của cô gái: “Diệp Minh, em không có quần áo khác để thay, có thể cho em mượn áo sơmi của anh không?”
Diệp Minh nhìn một chút quần áo mình, đều đã mặc vào, không có cái nào mới.
Anh thuận tay cầm cái áo sơ mi trắng đi tới, gõ cửa: “Ở đây chỉ có áo sơmi anh mặc rồi thôi.”
Giọng anh đã khản đặc.
Cửa hé ra một đường chỉ, một cái tay nhỏ thò ra: “Đưa cho em đi.”
Diệp Minh đưa áo sơ mi trắng tới.
Lúc này trong tầm mắt thấy được bàn tay nhỏ bé cô đưa tới, trên da thịt mềm mại đều là bọt nước trong suốt, giống như giọt sương đọng trên cánh hồng, kiều diễm khiến tim người nhộn nhạo.
Anh thu hồi ánh mắt, đưa áo sơmi tới.
Nhưng thật lâu, cô không nhận.
Diệp Minh vô cùng kinh ngạc, ngắng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Hà Băng lộ ra cái đầu nhỏ, khuôn mặt trứng ngỗng kiều diễm đang nhuôm ý cười nhìn anh.
Giọng Diệp Minh đã vô cùng khản đặc: “Lại thế nào nữa?”
“Diệp Minh, anh có muốn… vào tắm với em hay không, tắm rất thư thái đó nha.”
Cô nhẹ giọng cười nói.