Chương :
Cô không mặc giày, tuy ở đây đã lót thảm lông dê thượng hạng.
Anh bàn tay hất hết bụi bẩn trên chân ().
Hà Băng nhìn anh, người đàn ông cao m lại quỳ trước mặt cô bọc lấy chân cô phủi sạch bụi, cô thực sự là càng ngày càng thích anh.
Càng ngày càng luyến tiếc anh.
Lúc này Diệp Minh cúi người, hôn một cái lên bàn chân trắng như tuyết ấy.
“Nha”, Hà Băng kêu một tiếng, ngón chân nhỏ sợ hãi e lệ cuộn mình lên, cô đá chân một cái, nhanh chóng rút chân răng mình về.
Anh sao lại… hôn chân cô vậy chứ?
Mắc cở chết đi được.
Hà Băng đỏ bừng mặt, đỏ như sắp nhỏ ra máu, cô nhanh chóng bò đến trong góc giường.
Nhìn cô bò ở trên giường, Diệp Minh đứng lên, trong con ngươi màu mực đã bốc cháy lên hai luồng u hỏa.
Anh khẽ động, cũng muốn lên giường.
Thế nhưng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, ngoài cửa truyền đến tiếng người làm nữ: “Hà tiểu thư, thuốc cô tới rồi.”
Có người qua đây, trong tròng mắt đen của Diệp Minh nhanh chóng lóe lên phòng bị bén nhọn, anh không thể lộ diện.
“Diệp Minh, anh tránh một chút đi.” Hà Băng lên tiếng.
Diệp Minh tránh sang cái màn phía sau.
Lúc này cửa phòng đẩy ra, người làm nữ bưng một chén thuốc đi đến: “Hà tiểu thư, đây là thuốc tránh thai cô cần.”
“Được, đưa cho tôi đi, cảm ơn nhé.”
Người làm nữ đi ra ngoài.
Hà Băng rủ mắt, há miệng uống thuốc tránh thai trong tay.
Thế nhưng thuốc Đông y quá đắng, Hà Băng đã uống vài ngụm, mày đã chau chặt.
Lúc này bên tai vang lên giọng nói trầm thấp: “Em uống thuốc tránh thai?”
Hà Băng ngước mắt, đụng phải cặp mắt sâu thẳm kia của người đàn ông, trong tròng mắt anh hiện lên ánh sáng lạnh lùng, đang nhìn chằm chằm cô, và chén thuốc tránh thai trong tay cô.
Anh không vui sao?
Hà Băng nhìn anh, nhẹ nhàng hỏi: “Anh muốn có con sao?”
Bàn tay đút trong túi quần Diệp Minh đột nhiên cuộn tròn lại, anh nên trả lời thế nào?
Muốn.
Anh muốn có con.
Anh không còn trẻ nữa, muốn có một đứa con thuộc về mình.
Thế nhưng Diệp Minh nhìn khuôn mặt nhỏ tựa đóa hoa non nớt của cô, cô vẫn còn nhỏ như thế, chỉ mới tuổi, làm sao sinh con cho anh?
Hơn nữa hai người còn chưa kết hôn, anh không muốn để cô chưa kết hôn đã mang thai.
Mặc dù có nhiều nguyên nhân như vậy rồi, nhưng nhìn thấy cô uống thuốc tránh thai, anh vẫn khó chịu trong lòng.
Anh lắc đầu: “Không muốn.”
“Ah.” Hà Băng cúi đầu nhỏ xuống, uống hết thuốc trong bát: “Ngày hôm qua là giai đoạn nguy hiểm của em, vì lý do an toàn, em nhờ chị Quán Quán cho em một chén thuốc tránh thai.”