Chương :
Người nào?
Lúc này chiếc xe van khởi động, sắp đi.
Diệp Minh thật sự phải rời khỏi nơi này, anh không muốn để cho Hà Băng phát hiện mình.
Mặt khác anh không muốn quấy rầy cuộc sống hạnh phúc bây giờ của Hà Băng, một mặt, anh không muôn đê cho cô nhìn thấy anh bây giờ tàn tật chật vật.
E rằng, đêm nay chớ nên lén đến nhìn cØ.
Mấy năm này, len lén đến nhìn cô, đã trở thành xa xỉ lớn nhất trong cuộc đời anh.
Kỳ thực anh có thể đưa những đứa bé kia đến thành phố khác, nhưng anh vẫn là lựa chọn nơi đây, nơi này có người anh yêu, có quyến luyến cùng đau đớn lớn nhất cuộc đời này của anh.
Anh phải đi rồi.
Diệp Minh đạp rồi chân ga, chiếc xe sắp phóng đi, thế nhưng một giây kế tiêp, thân ảnh yêu điệu kia của Hà Băng đột nhiên vọt tới, lập tức chắn trước xe anh: “Dừng xe!”
Diệp Minh bị ép đạp phanh lại, bởi vì Hà Băng chắn trước xe anh.
Mũ lưỡi trai đội trên đầu đè thật thấp xuống, không nói gì.
Hà Băng vươn tay kéo ra cửa sau Xe, nhảy vào.
Đây là một chiếc xe bình thường, trên xe ngoại trừ người lái ra, không có những người khác.
Hà Băng ngồi ở chỗ ngồi phía sau nhìn lướt qua, sau đó ngắng đầu nhìn về phía tài xế: “Vừa rồi anh có thấy người nào khả nghi không?”
Diệp Minh lắc đầu.
Người này không nói lời nào, hơn nữa anh ép mũ lưỡi trai xuống thật thấp, trong xe lại không bật đèn, trong tầm mắt tối om, trong đôi mắt sáng Hà Băng lóe ra chút gì, người này rất khả nghi.
“Anh vì sao không nói lời nào?” Hà Băng hỏi.
Diệp Minh chẳng ngờ được anh vừa ra tay đã kéo cô đến đây, anh vươn tay chỉ chỉ một tờ giấy chứng nhận trước kính chắn gió, trên đó viết — người tàn tật.
Người tàn tật?
Anh bị câm điếc?
Hà Băng nhìn anh vài lần, vóc người của anh rât cường tráng, có vài phân cảm giác quen thuộc.
Cô nhìn xuống chút nữa, bên phải ống quần anh trống không, chỗ cạnh tài xế còn đặt một cái chân giả.
Anh không có đùi phải.
Anh thật sự là người tàn tật!
Hà Băng chau hàng mày thanh tú: “Lái xe, tiễn tôi một đoạn đường.”
Diệp Minh gật đầu, sau đó khởi động xe.
Xe van vững vàng bay nhanh trên đường, Diệp Minh khẽ ngắng đầu lên, xuyên qua kính chiêu hậu nhìn vê phía Hà Băng phía sau.
Hà Băng lười biếng nghiêng dựa vào ghế sau, trên người cô mặc áo khoác gió màu đen, khóa kéo đến trên cùng, mái tóc đen thanh thuần buộc đuôi ngựa thật thấp, càng tôn lên vẻ lanh lợi thông minh.
Ba năm nay, cô thay đổi rất nhiều, còn có hương vị của phụ nữ.
Diệp Minh nhanh chóng thu hồi ánh mắt, anh khẽ chuyển động cổ họng.
Ba năm không gặp, cô giơ tay nhắc chân đều lộ ra vẻ gợi cảm lười biếng của người phụ nữ lạnh lùng, khiến người ta không dời mắt nỗi.
Cô tuôi, độ tuôi xinh đẹp nhât.