Chương :
Mới vừa thức tỉnh đã ở đây hút thuốc, anh bỏ mặc cơ thể mình đấy à?
Diệp Minh nhìn dáng vẻ cô lạnh lùng, vừa rồi cô và Triệu Lôi ở dưới lầu ăn cơm cũng không phải dáng vẻ này, cô cùng Triệu Lôi vừa nói vừa cười, sao đến chỗ anh lại là khối băng?
Anh biết, cô hiện tại vô cùng chán ghét anh.
“Anh chỉ hút một điều thôi.” Diệp Minh thấp giọng nói.
“Một điều cũng không cho, trong phòng tôi không cho phép hút thuốc, anh hút hôi hết cả phòng này rồi!” Hà Băng chau mày nói.
Quả nhiên, cô ghét bỏ anh.
Khuôn mặt tuấn tú Diệp Minh bình tĩnh, cô không cho thì anh sẽ không hút: “Chồng em đi chưa?”
Hà Băng ngước mắt nhìn anh, không đáp.
“Nếu như chồng em đi rồi, vậy anh cũng ởi đây.”
Anh muốn đi.
Hà Băng khẽ câu môi: “Anh một chân có thể xuống cầu thang sao?”
Mặt Diệp Minh trầm xuống, có thể.
Thế nhưng anh không lên tiếng, rõ ràng không muốn để cô thấy được dáng vẻ chật vật quẫn bách của anh hiện tại.
“Ba năm nay, anh từng có phụ nữ không?” Hà Băng lại hỏi.
Diệp Minh không nghĩ tới cô sẽ hỏi vấn đề này, mày kiếm cau lại, anh nói: “Có ý gì?”
Hà Băng giơ tay lên, lười biếng dịch một luồng tóc bên quai hàm đến sau tai, Có ý gì anh thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiêu, anh bây giờ chỉ có một chân, có thể có phụ nữ sao, chức năng của phương diện kia có phải cũng cùng một lúc đánh mất theo luôn không?”
Diệp Minh nhìn cô chằm chằm, đôi mắt sáng thanh lạnh cũng đang nhìn anh, dáng vẻkhông tim không phổi dường như rất hứng thú với vấn đề này, hoặc là khiêu khích, muốn nhìn anh quẫn bách.
Anh biết, cô là cố ý.
Yết hầu nhô ra lăn vài cái, anh không đáp.
Lúc này Hà Băng nhấc chân, đá một cái chân trái của anh: “Hỏi anh đấy, câm à?”
Cô đang chờ đáp án của anh.
Diệp Minh nghiêm túc nhìn cô chòng chọc, một cô gái truy hỏi một người đàn ông thành thục câu hỏi này, không biết xấu hồ sao.
Hai tay anh đút trong túi quần, vừa ngầu vừa lạnh lùng, cứng rắn đáp một câu: “Không biết, chưa thử qua.”
Ba năm nay, anh không có phụ nữ.
Anh không biết phụ nữ có tư vị gì.
Nghe đáp án này, trên khuôn mặt lớn chừng bàn tay của Hà Băng không thay đổi gì, cô nhàn nhạt liếc mắt anh: “Cũng đúng, bây giờ anh đã thế này, phụ nữ nào còn đề ý đên anh, đáng đời anhl”
Diệp Minh không muốn tiếp tục đề tài này, im lặng vài giây: “Chân giả của anh đâu?”
“Không biết.”
“Phái người tìm về cho anh.”
Đơn giản vài chữ, anh đang ra lệnh cô.
Người đàn ông này vẫn luôn kiểu ra lệnh như trước, mặc dù bây giờ tàn phế, thế nhưng lúc sai bảo cô lại rất trôi chảy.