Chương :
Ba năm nay Diệp Minh ở trong núi lớn mai danh ẩn tích, tất cả tinh lực đều cống hiến cho đám trẻ trong núi, hiện tại làm cho bảo anh bỏ ra ba nghìn tệ, thật đúng là không có.
“A Minh, sau khi trở về tôi sẽ đưa cậu ba nghìn tệ.” Chu Siêu nói.
Diệp Minh liếc Chu Siêu: “Không cần, ba nghìn tệ chẳng lẽ tôi kiếm không được à?”
Chu Siêu cười, đương nhiên được, trên đời này không có chuyện gì có thê làm khó người đàn ông Diệp Minh này, đương nhiên… ngoại trừ Hà Băng.
Hà Băng ra cổng, bên ngoài đã có một chiếc xe jeep FIU đang chờ cô.
Cửa sau xe mở ra, cô nhảy lên.
“Băng Băng, thực sự là không khéo, cậu xin nghỉ, thế nhưng cấp trên gọi cậu khẩn cấp về đơn vị, mấy ngày nay chúng ta phá huỷ được một vài hang ổ tàng chứa ma túy của Bò Cạp, gã thẹn quá thành giận, đã đánh trả rồi, mấy anh trai đã bị phục kích đến nằm viện, chúng ta phải lập tức trở lại cương vị!”
Điềm Điềm thân mật khoác cánh tay Hà Băng.
Ở FIU, tình cảm của Điêm Điêm và Hà Băng tốt nhất, trên xe ngoại trừ Điềm Điềm, còn có tổ trưởng Ngô Hi của lần hành động này và vài tỉnh anh đặc chủng FIU.
Hà Băng hướng về phía Điềm Điềm cười cười: “Không sao, tớ gọi đâu có đó mà.”
Ngô Hi không yên lòng căn dặn Liễu Hà Băng vài câu: “Băng Băng, Bò Cạp xảo trá lại thủ đoạn hung tàn, hiện tại là thời kì nhạy cảm, cô càng phải đặc biệt cẩn thận, bảo vệ tốt chính mình.”
Hà Băng gật đầu: “Vâng, tôi biết rồi.”
“Tổ trưởng, nếu tôi nói, bất kể gã có là Bò Cạp, nêu như đội quân Huyêt Đông Đặc Chủng còn ở đó, Bò Cạp nhất định nghe tiếng táng đảm, cũng không dám phách lối như vậy nữa đâu!”
Huyết Đồng Đặc Chủng Binh.
Vừa nhắc tới đội quân hành vi như quỷ mị trong truyền thuyết này, mấy đặc chủng tinh anh của FIU liền sáng ngời mắt, lộ ra sùng bái: “Tổ trưởng, anh đã thấy qua lính của Huyết Đồng Đặc Chủng chưa, có thấy qua quan chỉ huy cao cấp của Huyết Đồng Đặc Chủng…
Huyết Ưng chưa?!”
Ngô Hi cười cười: “Huyết Đồng Đặc Chủng là cái gì, chi bộ đội đặc chủng này ở thời gian mười mấy năm phá tan vô số trùm tội phạm quốc tế, là truyền kỳ trong quân, mà Huyết Ưng là chỉ huy cao câp của Huyêt Đông Đặc Chủng, vẫn thâm tàng bất lộ, chỉ nghe nói ở trong truyền thuyết, nghe nói không ai thấy được con người thật của anh ta, hai giới hắc bạch, quân chính tư pháp đều là truyền kỳ về anh ta, tôi không có cơ duyên gặp được anh ta, song tôi giống với các cậu đều là fan cuồng của Huyết Ưng!”
Huyết Ưng?
Tính cách Hà Băng trong trẻo lạnh lùng, ở FIU nhưng cũng không quá hoà mình với mọi người, cô vẫn an tĩnh ngồi ở trong góc nghe, Huyết Ưng… Huyết Ưng…
Trong lòng cô không rõ ngắn ra, cô biết thân phận Diệp Minh đặc thù, song, đều là cô đoán, chuyện liên quan đến cơ mật, Diệp Minh không hê hé răng đên cô.
Ba năm nay cô đương nhiên cũng là nghe nói qua Huyết Ưng, cái tên Huyết Ưng như sắm bên tai, không ngừng vang dội trong quân, tổ chức cảnh sát quốc tế như FIU cũng đều là fan của anh, có đôi khi, Huyết Ưng chính là một loại ánh sáng, một loại tín ngưỡng, anh soi một ngọn đèn sáng cho tất cả chiến sĩ chiến đấu hăng hái ở tiền tuyến, tất cả mọi người đều mơ ước có một ngày có thể giống như anh, vượt mọi chông gai, trở thành anh hùng.
Huyết Ưng, anh chính là anh hùng.
Hà Băng trong đầu hiện lên gương mặt anh tuần kiên quyết kia của Diệp Minh, có chút sợ sệt.
“Song,” Lúc này Ngô Hi chuyên giọng, thần thần bí bí nói: “Thầy tôi từng hữu hạnh tham dự qua một lần hợp tác chiến đấu với Huyết Đồng Đặc Chủng, đồng thời, ông ấy còn chụp được bóng người mơ hồ của Huyết Ưng!”
Cái gì?
Ảnh chụp của Huyết Ưng?