Chương :
Đương nhiên trong này cũng bao gồm cả Bò Cạp, Bò Cạp và Tiêu Thành là đối thủ một mất một còn, tình cũ của Tiêu Thành gã làm sao có thể bỏ qua chứ?
“Tuyết Nương, chị chỉ cần nói với chúng em một câu thôi, hầu hạ Thành gia có phải rất thoải mái hay không?
Mọi người đều biết, Thành gia nhưng giàu có tiếng, tiền như đại dương ấy!”
Có cô gái tò mò hỏi.
Tuyết Nương hút một hơi thuốc, sau đó phun ra làn khói, trong mắt của chị ây ẩn sâu tình xưa, thế nhưng mặt ngoài khéo léo, chị ấy cười nói: “Có thể làm người phụ nữ của Thành gia, tự nhiên là phước đức ba đời, thế nhưng Thành gia ba năm trước đã chết, nên tôn trọng người chết, chúng ta cũng đừng thảo luận anh ấy nữa.”
Mấy cô gái khác khinh thường hừ một tiếng, Tuyết Nương này ỷ vào mình là người phụ nữ của Tiêu Thành, ai cũng coi trọng chị ấy vài phần.
Tuyết Nương lại hút một hơi thuốc, lúc này chị ấy đột nhiên thấy được Diệp Minh đứng trong góc tối, động tác hút thuốc lá trong nháy mắt cứng đờ.
Hà Băng đang nhìn Tuyêt Nương, Tuyết Nương đã nhận ra Diệp Minh.
Thân phận của Diệp Minh bây giờ không thể bại lộ, nếu như bại lộ, Bò Cạp nhất định sẽ khiến anh chết không nơi táng thân.
Hàn ý trong mắt Hà Băng chợt lóe lên, bởi vì cô thấy Tuyết Nương giây tiếp theo đã bình tĩnh dời đi ánh mắt, tìm không thấy bất cứ dị thường nào.
Hà Băng móc ra một độ cung châm chọc, xem ra cô lo sợ không đâu rồi.
Tuyết Nương nhận ra Diệp Minh, lại chẳng mảy may biểu hiện ra ngoài, Tuyết Nương đối với Diệp Minh có tình.
Tải app truyệnhola đọc tiếp nhiều nhé cả nhà! Tuyêt Nương đang bảo vệ Diệp Minh.
“Tuyết Nương, hôm nay anh mang tài xế đến, nhiều cô gái ở đây như vậy, em giới thiệu hai cô nào tốt tốt cho tài xế anh, tối hôm nay nhất định phải hầu hạ được.” Bò Cạp chỉ chỉ Diệp Minh trong góc.
Tuyết Nương đứng lên, chị ấy đi tới trước mặt Diệp Minh, bàn tay mang theo thuốc lá từ từ leo lên trên mặt Diệp Minh, chị ấy câu môi cười nói: “Còn có ai tốt chứ, cô gái tốt nhất nơi đây không phải là… tôi sao?”
“Tuyết Nương, chị!”
Mấy cô gái khác nhao nhao biến sắc mặt, tài xế nghèo này là bọn họ nhìn thây trước, Tuyêt Nương vậy mà chặn ngang một cước.
Diệp Minh vẫn luôn im lặng đột nhiên giật giật, rút bàn tay ở trong túi quần ra, đặt lên eo Tuyết Nương, anh kéo Tuyết Nương vào trong ngực mình.
“Ông chủ, tôi đi xuống trước.”
Diệp Minh ôm Tuyết Nương đi.
Hà Băng nhìn thân ảnh hai người kia biến mắt, cô rủ xuống hàng mi tựa cánh ve, che giấu tâm tình trong lòng.
“Anh Bò Cạp, anh nhìn Tuyết Nương kìa, chị ta lại đoạt đi người của chúng eml”
Bò Cạp khoát tay áo, ném hơn mười chồng tiền trên bàn trà: “Cầm chia nhau đi”
“Cảm ơn anh Bò Cạp.” Mấy cô gái chen nhau lên, đoạt tiền.
“Băng Băng, đi, anh dẫn em đi ăn khuya.” Bò Cạp vươn tay ôm lấy Hà Băng vai.
Bò Cạp vốn chính là kẻ phóng đãng, bây giờ đang ở nơi giải trí như hành cung trong lòng đất, bên người lại có mỹ nhân như Hà Băng, gã đương nhiên không khống chế nổi.