Chương :
Vừa rồi Tuyết Nương đi đưa thuốc cho Diệp Minh.
“Tuyết Nương, chị tìm tôi?” Hà Băng hỏi.
Tuyết Nương gật đầu: “Em gái, em có địch ý với chị? Lẽ nào anh ấy không nói cho em biết, chị không phải tình cũ của anh ấy?”
Hà Băng ngắn ra.
Tuyết Nương mỉm cười: “Hơn năm trước lúc chị bị bán đến hành cung dưới đất này chỉ mới tuổi, người khác không xem chị là người, anh ấy lại không như thế, anh ấy chọn chị, thế nhưng không chạm vào chị.”
“Hơn năm trước vì tuổi còn nhỏ, ngược lại nơi này là cây rụng tiền, ngày đó anh ấy tới, khi đó anh ấy còn chưa đến hai mươi tuổi không đã tiền hô hậu ủng, tà tính lộ rõ, đến chỗ nào cũng được tôn xưng một tiếng gia, chính là khi đó anh ấy cứu vớt chị đang ở trong liệt ngục.”
“Lúc đầu anh ấy muốn mang chị ra ngoài, đê chị sông cuộc sông của người bình thường, nhưng đến bên ngoài, chị làm sao sinh tồn, nhà không có lại thất học, đám khách chơi kia đã làm cơ thể chị bị thương, ngay cả mang thai cũng không thể, chị liền lưu tại nơi đây, anh ấy mua cổ phần một bộ phận công ty trong hành cung này cho chị, mấy năm này chị sống rất tự tại lại tiêu dao.”
Hà Băng biết tình ý của Tuyết Nương đối với Diệp Minh, đây là trực giác của người phụ nữ, đương nhiên đều là phụ nữ cô vô cùng đồng cảm với hoàn cảnh của Tuyết Nương: “Tuyết Nương, chị vì sao nói với tôi những thứ này?”
Tuyết Nương nhìn Hà Băng: “Bởi vì, anh ấy yêu em.”
Anh ây này, là Diệp Minh.
“Chị quen biết anh ấy lâu như vậy, anh ấy thế nào, chị rõ hơn ai khác, phụ nữ bên cạnh anh đến rồi lại đi, anh ấy dạo chơi nhân gian, thế nhưng dường như không đặt trái tim lên bắt kỳ người phụ nữ nào, trừ em.”
“Lúc anh ấy nhìn em, trong hai mắt tràn đầy bóng hình em, anh ấy sẽ cười với em, sẽ ngồi xổm người xuống mặc tất xỏ giày cho em, sẽ bá đạo không cho ngươi mặc váy ngắn, anh ấy đối với em, là khác xa như thế.”
“Chị biết, anh ấy yêu em.”
Trong lòng Hà Băng gọn lên từng vòng rung động, cô cũng biết, anh yêu cô.
Nhưng, tình yêu anh không kiên định, luôn hở chút liền có thể mắt đi.
Lúc này Tuyết Nương đi lên trước, nhẹ nhàng giữ tay cô lại: “Em à, anh ấy không phải người đàn ông bình thường, người giống như anh ấy, đã yêu là trọn đời, anh ấy có bao nhiêu, sẽ trao toàn bộ cho em, thế nhưng, chính bởi vì yêu, cho nên anh ấy luôn cân nhắc lợi và hại, luôn vì em trù mưu dự định, nếu như anh ấy đã từng chọn rời đi, vậy anh ấy rời đi không phải là trốn chạy phản bội, anh ấy chỉ là quen ẩn nhẫn gánh nặng trọng trách, quen với đêm tối, trước khi em xuất hiện, trong tự điển cuộc đời anh ấy không có chữ “sơ”, sau khi em xuất hiện, anh ấy từng nét từng nét học được chữ “sợ”, là em dạy anh ây thê nào là sợ hãi, anh ây sợ không thể cho em được hạnh phúc.”
Hà Băng giật mình, cô vẫn luôn trách cứ Diệp Minh, trách anh quá dễ dàng buông tay, thế nhưng cô cho tới bây giờ chưa từng nghĩ, đó là bởi vì anh sợ.
Người đàn ông Diệp Minh này, đè nặng trên vai là thế sự xoay vần, thực, giả, thiện, ác, ở trong lòng anh đều có một Sức nặng riêng.
Trong tay anh cầm là thanh kiếm chính nghĩa, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, nhưng áo giáp cứng rắn nhất anh khoác lên, lại để cô trở thành trái tim mềm mại nhất của anh.
Viền mắt trắng nõn của Hà Băng đỏ hồng.
Lúc này bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp không vui: “Hai người đang nói gì đấy?”
Hà Băng ngước mắt, Diệp Minh tới.