Chương :
“Đêm nay em không muốn về.” Hà Băng nhỏ giọng nói.
Diệp Minh cúi đâu nhìn cô: “Vậy em muốn đi đâu?”
“Phòng anh.”
Ánh mắt Diệp Minh tối sầm lại, sâu kín nhìn cô chằm chằm.
“Anh đừng có nghĩ linh tinh, em chỉ muốn đến phòng anh ngủ, chúng ta cái gì cũng không làm.” Hà Băng vô cùng nghiêm túc nói.
Diệp Minh trầm mặc khoảng khắc, sau đó dắt tay cô: “Vậy đi thôi.”
Anh đồng ý.
Hà Băng nhanh chóng đi theo anh.
Trong căn phòng xa hoa dưới hành cung, Hà Băng tắm xong nằm lên trên giường lớn mềm mại, cô nghiêng đầu qua chỗ khác, Diệp Minh thân cao chân dài nằm trên ghế sa lon, hai người tách nhau ngủ.
“Diệp Minh, ngủ ngon.” Hà Băng chúc ngủ ngon, sau đó nhắm mắt lại ngủ.
Rất nhanh Diệp Minh liền nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ của cô, cô thực sự đang ngủ.
Cô kiên trì tới phòng của anh thực sự rất đơn thuần, chỉ là tới ngủ.
Diệp Minh đứng dậy, đi tới bên giường, anh vươn tay đặp chăn lên cho Hà Băng.
Thế nhưng Hà Băng lúc ngủ tuyệt không ngoan, cô lật cả người, chân đều vềnh lên.
Diệp Minh nhìn đùi thon cô lộ ra ngoài, thực sự là vừa mịn vừa trắng, anh lúc này dời ánh mắt, lại đắp chăn lên cho cô.
Giữ cô qua đêm trong phòng mình tuyệt đối là một sai lầm quyết định, Diệp Minh vào phòng tắm, bắt đầu tắm nước lạnh.
Diệp Minh ngủ, anh trằn trọc đến đêm khuya, thật vất vả mới ngủ được, thế nhưng lúc mơ mơ màng màng anh cảm giác có người bò đến trên người anh, nên anh mở mắt ra.
Hiện tại đã hừng đông, đại khái năm sáu giờ rồi, ánh ban mai từ từ rọi đến, nhuộm đẫm toàn bộ khu nhà yên tĩnh một ánh kim nhu hòa, trong hành cung dưới lòng đất ngợp trong vàng son này, có ánh sáng nhàn nhạt từ cửa số chiếu đến, lan tỏa một mảnh ấm áp.
Diệp Minh thấy rõ người trên thân, lúc này Hà Băng ngồi trên hông anh, trên người cô mặc chiếc váy ngủ hai dây, dây váy mảnh mai đã tuột xuống một bên vai, mái tóc dài đen nhánh liễm diễm xõa tung, cô mồ hôi đầy đâu.
Khi cơn khoái cảm từ dưới thân đánh thẳng tới, con ngươi Diệp Minh chợt co rút lại, cỗ họng không ngừng căng lên, viền mắt màu mực lúc này dính vào một tâng đỏ tươi, yêt hâu cuộn điên cuồng mới tìm được thanh âm của mình: “Hà Băng, em làm cái gì đấy?”
Đôi mắt sáng của Hà Băng lưu chuyển, nhìn anh cười: “Anh tỉnh rồi, vậy anh tới gi”
Hà Băng rời khỏi hành cung, cúi đầu về tới bên xe, cô mở miệng: “Lái xe.”
“Vâng, Đại tiểu thư.” Tài xế đạp chân ga.
Khuôn mặt lớn chừng bàn tay của Hà Băng đã đỏ có thể nhỏ máu, đây tuyệt đối là chuyện to gan nhất cô từng làm.
Cô xuyên qua cửa số xe vừa nhìn, ven đường có một tiệm thuôc.
“Dừng xem.”
Xe chậm rãi ngừng lại.
Hà Băng xuống xe, vào tiệm thuốc, bên trong dược sĩ hỏi: “Cô gái, cô muốn mua gì?”
Ánh mắt Hà Băng rơi trên một hộp thuốc tránh thai, thế nhưng rất nhanh cô lại dời đi ánh mắt: “Lấy một bình vitamin đi!”
“Được.”