Chương :
Nhưng đối với chuyện tình ái, cô lại sạch sẽ xinh đẹp giống như tờ giấy trắng.
Lúc Mạc Tuân có chút ý loạn tình mê, Lê Hương đột nhiên mở miệng, căn mạnh vào khóe miệng anh.
Hự.
Lúc Mạc Tuân buông lỏng cô ra liền cảm thấy khóe miệng mình bị cắn rách, anh đã ném thấy mùi máu tanh nhàn nhạt.
“Cô là chó sao? Thích cắn người như vậy.” Mạc Tuân nhắc tay xoa khóe miệng bị căn của mình.
Lê Hương rất tức giận, cô hừ một tiếng: “Ai bảo anh ức hiếp tôi”
Nhìn người con gái vì tức giận mà ánh mắt lộ ra mấy phần cuốn hút.
Tâm trạng vốn bực bội không vui của anh bỗng trở nên dịu lại: “Vậy tôi xin lỗi với cô, xin lỗi.”
Lê Hương nhìn anh: “Mạc tiên sinh, chúng ta phải nói cho rõ, anh yên tâm, bây giờ tôi còn có thân phận Mạc phu nhân, tôi tuyệt đối không làm ra loại việc để anh đội mũ xanh này, nhưng người đàn ông khác thích tôi, có ý định với tôi, đây không phải là lỗi của tôi, vì vậy cái này không thể trở thành lý do anh nghi thần nghỉ quỷ mà ức hiếp tôi.”
Mạc Tuân cảm thây mình bị giáo huấn, anh cười dương đôi môi mỏng: “Theo như cô nói, tôi còn không được ghen rồi?”
Ghen? Chữ này khiến cô ngắn ra, vậy nên lúc nãy đủ kiểu sắc mặt của anh là vì…ghen?
Cô không ngờ hãn lại ghen vì cô.
Lúc này Vương tổng ở bên ngoài lại thúc giục: “Lê Hương, cô xong chưa? Cô còn không ra thì tôi vào đấy, chúng ta tắm uyên ương.”
Ông ta cười đê tiện.
Mạc Tuân một tay đút túi quần, từ từ nheo đôi mắt sâu xa lại, anh cất bước định đi ra ngoài.
Thấy bộ dạng anh muốn đánh nhau, Lê Hương vội kéo anh lại: “Mạc tiên sinh, anh làm cái gì thế?”
Mạc Tuân cười lạnh: “Tôi còn chưa có nghĩ tới chuyện tắm uyên ương với cô, tên đó dựa vào cái gì”
Lê Hương đỏ mặt, nhỏ tiếng dỗ: “Mạc tiên sinh đừng giận, lát nữa tôi sẽ xả giận thay anh.”
“Người này giao cho tôi đi.”
“Không được, Mạc tiên sinh, lúc trước tôi đã nói, tôi không muốn dựa vào người khác, để mình trở nên nhát gan và yêu đuôi, vì vậy chuyện của tôi tự tôi giải quyết, anh đừng nhúng tay vào.” Lê Hương kiên trì nói.
Mạc Tuân nhìn cô một cái, không nói gì.
“Anh ở đây đã, tôi ra ngoài đây.”
Lê Hương kéo cửa nhà tắm ra rồi bước ra ngoài.
Vương tổng thật sự không đợi được nữa, lúc ông ta định đi vào nhà tắm thì Lê Hương đi ra: “Lê Hương, sao cô còn chưa tắm?”
Lê Hương dương môi: “Đột nhiên tôi không muốn tắm nữa.”
“Được được được, lát nữa cùng tắm, tiểu mỹ nhân, mau tới đi.
Vương tổng nhào tới.
Lý Ngọc Lan canh ngoài cửa, sợ lại xảy ra chuyện gì, vì vậy bà ta dính chặt tai lên cửa nghe trộm.
Trong phòng đột nhiên không có động tĩnh nữa.
Mây giây sau, râm một tiêng, có tiếng kỳ lạ.
Xảy ra chuyện gì?
Lê Hương đồng ý cuộc hẹn quá nhẹ nhàng, Lý Ngọc Lan vẫn luôn thấy có bẫy, bây giờ nghe thấy tiếng kỳ lạ, bà ta liền đầy cửa phòng ra.
“Vương tổng, xảy ra chuyện gì rồi?”
Trong phòng không có người.