Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương :
Quả nhiên bà nội vẫn là bà nội đó, luôn có thể dùng câu “cháu chắt” để kết thúc một cách hoàn hảo.
Lê Hương nói úp mở rồi đỏ bừng mặt cúp điện thoại.
Chăng mây chốc, chiêc Rolls-Royce Phantom dừng lại trên bãi cỏ, Mạc Tuân dẫn Lê Hương vào một căn biệt thự.
Phong cách biệt thự theo hướng Âu Mỹ, bên trong trang trí đơn giản mà sang trọng, là gu từ trước đến giờ của anh.
Hai người lên lầu, vào phòng ngủ chính, Mạc Tuân liêc mắt chỉ: “Bạn em có gửi quà sinh nhật đó, anh bảo người mang qua rôi, lấy mở ra xem thử.”
Lê Hương chạy đến, mở hộp ra trước, bên trong chiếc hộp là một chậu cây cảnh.
Đôi mắt của Lê Hương co rút lại, đây là hoa… Mạn Đà La mà trong truyền thuyết mà lúc trước cô từng nói với Song Song.
Tương truyền hoa Mạn Đà La này sinh trưởng ở ranh giới giữa sự sông và cái chết, rễ có màu đen, hoa màu đỏ, đỏ đến ma mị.
Cây Thiên Sơn Tuyết Liên: Một loại thảo dược cực cực quý hiếm.
Lê Hương nhìn chữ “trồng” rồi nhìn đến cây Thiên Sơn Tuyết Liên đề giải độc, đầu nhỏ của cổ gần như nỗ tung, trời ạ, rốt cuộc Song Song là ai thê, cô ây có thê trồng được Mạn Đà La, còn có thể tùy tiện trồng thêm một cây Thiên Sơn Tuyết Liên.
Lê Hương đột nhiên nghĩ đến Mặc Sênh thích nhất trồng hoa cỏ, cô ây.
có nhiều chậu lon, chẳng lẽ trong mây chậu cây ấy đều chứa đất có dược liệu hiềm sao?
Lê Hương muốn tìm Song Song hỏi ngay, cÔ cần thận cất chậu Mạn Đà La vào, bệnh tình của Mạc tiên sinh một khắc cũng không thể chậm trễ, bây giờ có Mạn Đà La, ngày mai cô sẽ thử độc chế thuốc.
Lê Hương mở một chiếc hộp khác ra, là của Diệp Linh tặng.
Linh Linh sẽ tặng quà gì nhỉ?
Cô mỏ hộp ra, bên trong là một rương… bao cao su.
Diệp Linh cũng đề lại lời nhăn: “Lê Hương, chúc mừng sinh nhật, ps: Không biết Mạc tiên sinh dùng cỡ nào, nhưng nhìn trực quan thì Mạc tiên sinh giàu có “hàng” to, số lớn nhất luôn đúng.”
Lê Hương nhanh chóng đóng hộp lại, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trân của cô phủ. đầy những vêt ửng đỏ đáng ngờ, cô cũng quay lại nhìn Mạc Tuân.
Mạc Tuân vừa cởi bỏ bộ vest đen, anh mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, dáng người cao lón đứng lặng người trước cửa số sát đất, Bí mắt anh tuần rủ xuống, lịch lãm cởi chiếc khóa bạc trên tay áo, thắt lưng da màu đen buộc chặt vòng eo hẹp của anh, phía dưới là đôi chân thon dài, đúng là… cực phẩm nam sắc mà.
Lê Hương không biết do chột dạ, hay là do quà Diệp Einh dọa chạy, đôi mắt nai đen lặng lẽ né tránh phần dưới thắt lưng anh.
Đúng lúc này, giọng nói trầm ấm từ – tính của người đàn ông vang lên bên tai: “Mạc phu nhân, mắt em nhìn đi đâu thế?”