Chương :
Lý Ngọc Lan cãi lại khiến Lê Chấn Quốc nồi giận, mấy ngày nay ông ta sống thoải mái làm sao, cả người đều muốn bay lên. Ông ta chú tâm chuẩn bị kỹ lưỡng tiệc sinh nhật, ôm mộng làm quốc trượng nhưng cuôi cùng lại trở thành trò cười. Giờ mọi người đều tranh nhau rút vốn, ông quả thật rơi từ thiên đường xuông địa ngục.
Hai ngày qua Lý Ngọc Lan vốn phục vụ ,ông ta rât tốt, ông ta cũng thuận mắt với Lý Ngọc Lan, nhưng giờ ngay khi chuyện này xảy ra, chỉ số ác cảm của ông ta đôi với Lý Ngọc Lan lại tăng thăng lên rôi.
“Lý Ngọc Lan, bà còn dám mạnh miệng, nhìn lại một chút những chuyện lộn xôn trước đây bà làm đi, mọi người đều chỉa mũi dùi vào tôi.
Vốn dĩ Hà Nghiên Nghiên làm tôi nở mày nở mặt nên tôi tha cho bà một lần, nhưng hai mẹ con bà biến bữa tiệc sinh nhật thành như vậy, Lê Hương lại trỏ thành Mạc phu nhận, tất cả những chuyện này đều là lỗi của bà! “Lê Chấn Quốc tức giận nói.
Lý Ngọc Lan cũng rất tức giận: “Lê Chấn Quốc, ông luôn ích kỷ như vậy, khi chúng tôi có giá trị sử dụng thì ông liền theo chúng tôi, một khi chúng tôi mắt đi giá trị sử dụng thì ông sẽ trở mặt, chối bỏ không nhận người. Ông có yêu Nghiên Nghiên, – yêu. tôi sao, người ông yêu nhất chỉ có-ông thôi!”
“Câm miệng cho tôi!” Lê Chấn Quốc bước tới, giơ tay tát Lý Ngọc Lan.
Lý Ngọc Lan trực tiệp bị tát ngã nhào trên sô pha, bà ta che mặt: “Được lắm Lê Chấn Quốc, ông, lại đánh tôi, hôm nay tôi liều mạng với ông!”
Lý Ngọc Lan túm lầy Lê Chấn Quốc.
Lê Chấn Quốc đối phó với một người phụ nữ vẫn còn dư sức, ông ta bằng một tay đã bóp cô Lý Ngọc Lan, tát Lý Ngọc Lan máy bạt tai.
Phòng khách của biệt thự hỗn loạn, lão gia và phu nhân lại đánh nhau ở đây như phát điên, người làm đều sợ đên mức không dám phát ra tiếng động, trốn trong góc run lầy bầy.
Lê Nghiên Nghiên đứng trên hành lang lạnh lùng nhìn hai người đang đánh nhau, cô ta bước tới, bình tĩnh nói: “Đủ rồi, hai người đùng đánh nhau nữa!”
Lê Chấn Quốc và Lý Ngọc Lan miễn cưỡng tách ra, trên mặt Lê Chấn Quốc đã hằn lên một vài vết đỏ, lớp trang điểm tinh xảo của Lý Ngọc Lan đã bết bát, trên mặt bà ta có mấy dấu bàn tay.
“Nghiên Nghiên…” Lý Ngọc Lan chạy về phía trước năm lây bàn tay nhỏ bé của Lê Nghiên Nghiên, bà ta chật vật khóc: “Nghiên Nghiên, bô con đánh mẹ, ông ta cảm thây mẹ con chúng ta không có giá trị lợi dụng!”
Lê Chấn Quốc nhìn Lê Nghiên Nghiên, trước đây đây là đứa con gái mà ông ta yêu thích và tự hào nhật, lúc nào mặt mày cũng vui vẻ đón chào, nhưng bây giờ ông ta lại hừ lạnh một tiêng: “Nghiên Nghiên, con đi tìm Mạc tổng rồi, Mạc tổng nói thế nào, có thê ly hôn với Lê Hương cưới con không?”
Lê Nghiên Nghiên nhìn Lê Chấn Quốc: “Bồ yên tâm đi, con không có thua, Mạc Tuân nhất định sẽ ly hôn Lê Hương để cưới con.”
Nghe giọng điệu khẳng định của Lê Nghiên Nghiên, vẻ mặt của Lê Chấn Quốc dịu đi một chút: “Nghiên Nghiên, bố vẫn luôn đặt kỳ vọng rất lớn vào con, bố nuôi con từ nhỏ, chẳng những đốt cả ngần ấy tiền vào người con, thậm chí còn… đưa từ vn y học của mẹ Lê Hương lưu ữ giao lại cho con, cuốn từ điển y: hết đó rất quan trọng, đã nhiều năm như vậy những lão đầu của Đề Đô Thành này vần còn đang tìm kiếm tung tích cuôn từ điển .y học đó, mặc dù trong tay con chỉ có một quyển nhưng đã là vô giá rồi!”
Kỹ năng y học của Lê Nghiên Nghiên đã tiên bộ nhảy vọt L trong những năm qua, cũng bởi do cô ta đã có được tập đâu tiên của từ điển y học do mẹ của Lê Hương để lại.
Từ điên y học này quả thật tuyệt vời, các phương pháp châm cứu được ghi lại trong đó huyễn hoặc khó lường, những năm này Lê Nghiên Nghiên đã nghiên cứu nó mãi, nhưng đáng tiệc là cô ta không có tài năng vệ y học, dù có nghiên cứu ngày đêm đọc sách, chăm chỉ cực khổ, nhưng vẫn không thể hiểu thấu. đáo được bí ân bên trong, chỉ có thể bắt chước được lớp lông bên ngoài.
Tuy nhiên, lớp lông ngoài này cũng đủ đề khiến cô ta trở thành nữ y khoa thiên tài rồi.