Chương :
Lê Nghiên Nghiên trở lại phòng, cô ta mở ngăn kéo lây ra một mảnh ngọc.
bội.
Mảnh ngọc bội này là do Mạc Tuân tặng cho Lê Hương cách đây sáu bảy năm, nhưng cô ta đã nhân cơ hội đề lầy trộm nó.
Ký ức của Lê Nghiên Nghiên quay lại ngày tuyết rơi dày đặc. Lê Hương trong băng tuyêt đã cứu Mạc Tuân đang hấp hối, đưa anh vào một hang động, bọn họ ngủ cùng nhau suối một đêm. Sáng hôm sau, không chỉ có Tô Hi và Lê tiểu Điệp, cô ta cũng có ở đó.
Cô ta tận mắt nhìn Tô Hi tức giận bỏ đi, Lê tiểu Điệp đuôi theo, sau đó Lê Hương đi ra khỏi hang tìm quân tiếp viện, lúc ấy cô ta ở bên ngoài hang.
Lê Hương sẽ không biết rằng chân trước cô vừa đi thì chân sau thủ hạ của Mạc Tuân đã tìm thấy anh.
Những thủ hạ kia được đào tạo bài bản, thái độ cung kính đưa Mạc Tuân lên chiếc xe limousine. Lúc đó cô ta đã kiệm tra biển SỐ xe, đó là một – chiếc xe đến từ Đề Đô, và biển SÔ xe là loại đắt đỏ.
Nhịp tim của Lê Nghiên Nghiên lúc đó đập rất dữ dội, cô ta đoán được – Lê Hương đã vô tình cứu một đại nhân vật.
Khi Mạc Tuân rời đi, anh đưa khối ngọc bồi cho Lê Hương, nói rằng anh sẽ tìm đến cô nhanh thôi. Lê Hương đặt khối ngọc bích vào ngăn kéo khóa lại, Lê Nghiên Nghiên tìm cơ hội đề đánh lạc hướng Lê Hương, lầy trộm khối ngọc bội này chiếm làm của riêng.
Cô ta đã luôn chờ Mạc Tuân đến tìm cô ta, một ngày nọ, khi một chiếc Rolls-Royce Phantom treo biên số Đế Đô lại đến vùng nông thôn, cô ta chủ động xuất hiện, giao ngọc bội cho Mạc Tuân, nói rằng cô ta đã cứu anh.
Sau đó Mạc Tuân đáp ứng với cô ta ba điều, cô ta có thê yêu câu bát kỳ điều gì.
Lê Hương không hề hay biết tất cả những điều này.
Cho đến bây giờ, Lê Hương cũng không biệt năm đó cô cứu Mạc Tuân. và Mạc Tuân cũng không hay biết răng cô gái cứu mạng, khiến anh nhớ mãi không quên suốt bao năm qua chính là Lê Hương.
Tuy nhiên, số phận cứ thế xoay tròn, cứ như mọi thứ đã được sáp đặt sản, ai ngờ răng việc gả thay được rắp tăm bày kê đã khiên Lê Hương trở vê nông thôn, cưới Mạc Tuân, trở thành Mạc phu nhân.
Lê Nghiên Nghiên năm chặt khôi ngọc bích này trong lòng bàn tay, cô ta biệt răng mình vận chưa thua, cô ta vân là ân nhân cứu mạng của Mạc Tuân.
Năm đó cô ta đã đồng ý với Mạc Tuân, cô ta không được nói với ai vệ việc cứu anh, cô ta cũng không muôn cho bắt cứ ai biết về chuyện này.
Vì vậy Lê Nghiên Nghiên chắc chắn Mạc Tuân sẽ không nói cho Lê Hương nghe chuyện cứu mạng năm đó, anh và Lê Hương không cách nào nhận ra nhau, lời nói dồi của cô ta sẽ vĩnh viễn không bị vạch trần.
Lê Nghiên Nghiên nhớ rằng anh đã nói qua điện thoại răng anh không bao giò quên được đềm đó suốt nhiều năm qua, anh vừa cưng chiều Lê Hương, nhưng đồng thời anh cũng g giữ n sự mềm yếu trong lòng cho cô gái đi Một Lê Hương, đã khiến anh yêu hai lần.
Tuy nhiên, cô gái đó bây giờ là cô tal Lê Nghiên Nghiên biết cô ta dựa vào cái gì, chỉ cân cô ta còn câm trên tay mảnh ngọc bội này, Mạc Tuân sẽ không thật sự bỏ rơi cô ta, cô ta vẫn còn cơ hội!
Lúc này, tiếng gõ cửa “cốc cốc” vang lên, Lý Ngọc Lan đây cửa đi vào, trong tay bà ta càm một cốc sữa ấm, lấy lòng nhìn Lê Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên, con đang trách mẹ sao? Mẹ thực sự không biết chuyện mà, con là người mà mẹ yêu nhật trên đời này.”
Lê Nghiên Nghiên cắt khôi ngọc bội, sau đó quay đâu nhìn Lý Ngọc Lan: “Mẹ, con tin mẹ yêu con nhật, hiện tại con cân mẹ làm một chuyện.”
“Chuyện gì vậy?” Lý Ngọc Lan hỏi.
Lê Nghiên Nghiên lấy ra một con dao nhọn, đặt ở trước mặt Lý Ngọc Lam: “Mẹ cắt cổ tay đi.”