Chương :
Hoắc Tây Trạch ở một bên nghi ngờ mình xuất hiện ảo giác, trai… bao?
Ai?
Nhị ca của anh?
Chết tiệt!
Ảnh mắt sâu xa của Mạc Tuân quét một cái tờ chỉ phiếu, sau đó nhàn nhạt dừng lại trên khuôn mặt nhỏ của Lê Điệp. Giọng nói trầm thấp của anh không có chút dao động nào, nghe có vẻ lạnh lùng xa cách: “Ý gì?”
Ngày đó trong tiệm bánh Lê Điệp đã nhìn thấy người đàn ông này, bây giờ lại gặp lần nữa vẫn tim đập thình thịch. Khuôn mặt nhỏ của cô ta đỏ rực mà nhìn khuôn mặt anh tuần hoàn hảo của người đàn ông, định tỏ vẻ hơn người đối xử với một trai bao: “Tờ chi phiếu này tôi cho anh, sau này anh đừng theo Lê Hương nữa, tôi bao anh.”
HOäC a nUlfachi Anh nhìn thấy cái gì vậy? Đời này : ; lại có người câm chỉ phiêu muôn bao dưỡng Nhị ca của anh, thế giới này bị điên rồi sao, bị ảo tưởng rồi sao?
Mạc Tuân hai tay đút túi quần, rất nhanh khóe miệng dương lên một nụ cười giễu cợt lạnh lùng.
Anh không nói từ chối hay là xấu hỗ gì cả, nhưng Lê Điệp lại bị nụ cười giễu cợt này làm cho mặt đỏ bừng.
Lê Điệp cũng không biết mình làm sao, cô ta là thiên kim đại tiểu thư của Lê gia, mà anh chỉ là một trai bao, nhưng cứ chỉ của anh cho dù chỉ là một ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, khiến cô ta có một loại cảm giác tự hỗ thẹn.
“Anh…anh cười cái gì?”
Mạc Tuân nhêch mày một cái: “Không có gì, có chút tự tin là tốt, có điều vẫn nên về nhà soi gương thêm đi.”
Nói xong anh nhắc chân dài rời đi.
Toàn bộ nhiệt tình của Lê Điệp đều bị một gáo nước lạnh dập tắt, cô ta vậy mà lại bị một tên trai bao từ chôi?
Bây giờ trai bao cũng hống hách như vậy?
Mạc Tuân bước một bước, bước chân lại dừng lại, vì trước mặt anh nhìn thấy một hình dáng xinh đẹp đi tới, là Lê Hương.
Lê Hương không biết tới từ lúc nào, đôi mắt đẹp đang lấp lánh nhìn anh.
Hoắc Tây Trạch: “Aiyo, hôm nay là ngày gì vậy, Nhị ca bị chị dâu thế thân này bắt tại trận rồi.”
Mạc Tuân nhìn Lê Hương, mấy giây sau rút tay ra khỏi túi quần: “Tôi không có làm gì cả, cô cũng thấy rồi, là cô ta câu dẫn tôi.
Một giây trước còn là người đàn ông cao ngạo không với tới, một giây sau liền trên tầng mây ngã xuống, dùng ngữ khí không thể vô tội hơn nữa mách lẻo với Lê Hương. Một màn này suýt chút làm Hoắc Tây Trạch chết đứng, mà vết thương lòng của Lê Điệp liền đóng một lớp băng lạnh.
“Lê Hương, lại là cô!” Lê Điệp năm tay thành quyên nghiên răng.
Lê Hương đi tới, cơ thể mềm mại còn đứng chặn trước mặt Mạc Tuân: “Lê Điệp, tôi vẫn luôn cảm thấy cô là Lý Ngọc Lan phiên bản cấp thấp, có điều Lý Ngọc Lan có lẽ cảm thấy được an ủi, vì cô vẫn có được chân truyền của bà ta, thích giành đàn ông của người khác!”
CO Lê Hương không đợi Lê Điệp nói xong, liền rút lấy tờ chỉ phiếu trong tay cô ta: “Năm mươi vạn? Được đấy Lê Điệp, cô sao có nhiều tiền như vậy, xem ra lần này cô tốn kém rồi, cô rất thích… trai bao này của tôi nhỉ?”
Năm mươi vạn này là toàn bộ tích góp của Lê Điệp, còn mượn một ít của bạn bè, bây giờ cô ta thật sự mê say Mạc Tuân, vì vậy đánh đổi tất cả.
Lê Hương tiếc nuối chậc chậc hai tiếng: “Chỉ tiếc là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình mà, cô có cho nhiều tiền thế nào cũng vô ích, cô không vừa mắt chàng trai bao này của tôi.”
Nói rồi Lê Hương nghiêng đầu, nhìn vào khuôn mặt anh tuần của Mạc Tuân: “Nói cho cô ta, anh là người đàn ông của ail”
Mạc Tuân nhìn ánh mắt của người con gái có mấy phần kiêu ngạo, sau đó cong môi tỏ vẻ cưng chiều, nói ba chữ: “Của Quán Quán.”
Của Quán Quán… Lê Hương tim đập một cái, vốn cô đã làm chủ tình huống rồi, nhưng người đàn ông này vừa mở miệng liền đổi khách thành chủ.