Chương
Mạc lão phu nhân đã lấy đi tín vật đính hôn của Mạc Tử Tiễn và Lê Hương, lên kế hoạch hoàn hảo cho một cuộc gả thay, đề Lê Hương kết hôn với đứa cháu bà thương Mạc Tuân, chuyện này đã không còn khả năng.
Bây giờ đột nhiên nghe tin Mạc Tử Tiễn sẽ đi xem mắt, mắt bà sáng lên vui vẻ nói: “Vậy thì tốt quá, ánh mắt Nhân Nhân rất cao, chắc chắn con đã quan sát kỹ lưỡng cô gái này rôi, cô gái y học thiên tài này nhất định tất phù hợp với Tử Tiên! “
“Me, cô gái y khoa thiên tài đó khá xuất sắc, con bé là thiên kiêu chỉ nữ, năm tuổi đã được cử đi học trường cao đẳng y khoa hàng đầu rồi, tuổi đã giành được bằng thạc sĩ kép, lập một kỷ lục mới trong toàn ngành y. Năm kia con bé tốt nghiệp con đã đích thân mời nó đến du học Thánh Lê viện, nhưng nó nói xa nhà quá nên từ chỗi, con bé này tính tình thông minh khéo léo, nêu mẹ gặp được nhất định cũng sẽ rất thích.”
Mạc lão phu nhân không khỏi chậc lưỡi vài lần: “Nghe có vẻ tốt thật, rất xứng đôi với Tử Tiễn, tiệc tối xem mắt mẹ không đi đâu, Hàn Đình, cháu thay bà nội đi xem một chút, xem thử TH tột cùng là nhân vật kỳ tài nào nhé.
Mạc lão phu nhân thực ra không quan tâm đến nhân vật kỳ tài cả, miễn là mọi người đừng đến đề giành giật cháu dâu Lê Hương của bà là được.
Mạc lão phu nhân cho tới giờ chưa từng cảm thầy mình là kẻ trộm, tín vật đính hôn vôn là mẹ Lê Hương – Lâm Thủy Dao và mẹ Mạc Tuân – Liễu Anh Lạc năm đó định, Lê Hương vốn là nàng dâu nhỏ của Mạc Tuân.
Nhưng Mạc lão phu nhân vẫn có chút Sợ hãi, nêu mọi người biết Lê Hương là con gái của Lâm Thủy Dao, không biết bao nhiêu người sẽ đồ xô từ Đề Đô về Hải Thành, vậy cả thiên hạ này loạn mắt.
Nhất định phải bảo vệ thân thế của Lê Hương.
Về phần Mạc Tử Tiễn, đương nhiên anh cũng là cháu nội của bà, bà cụ biết con gái mình có tầm nhìn xa trông rộng, một cô gái thiên tài được Nhân Nhân khen không ngớt lời như Vậy, tất nhiên sẽ rất xuất sắc, rất xứng đôi vừa lứa với Tử Tiễn.
Thân ai sống phần nấy như vậy, chăng hệ có nước sông phạm nước giêng.
Mạc Tuân ngồi bên cạnh lão phu nhân, gật đầu nói: “Được rồi, bà nội, hai ngày nữa cháu sẽ tranh thủ dự tiệc tôi của bác, khi nào trở về cháu sẽ nói với bà.”
“Tốt lắm!”
Lúc này Mạc Tuân mới rũ mắt nhìn chiếc. đồng hồ bằng thép đắt tiền rên cô tay: “Bác gái, Tử Tiến, hai người ở đây dùng cơm ạ, con về trước.”
Mạc Nhân Nhân nói: “Hàn Đình, đã muộn rồi cháu còn muốn đi đâu?”
Mạc Tuân nhếch môi mỏng, trong đôi mắt anh tuần chảy ra sóng nước mêm mại: “Cháu đi đón Mạc phu nhân của cháu, cô ấy đang đợi cháu.”
Mạc Tử Tiên cả buôi không nói tiếng nào, giống như bữa tiệc xem mắt kia không liên quan gì đến mình, nhưng khi Mạc Tuân nhắc đến “Mạc phu nhân”, anh ngước mắt lên nhìn Lực Hàn Đình, tự nhiên thầy được vẻ mêm mại trong ánh mất Mạc Tuân dành cho Mạc phu nhân.
“Hàn Đình, bác chỉ nghe phong thanh chuyện cháu kết hôn, nghe nói vị Mạc phu nhân kia chỉ tốt nghiệp trung học thôi?” Mạc Nhân Nhân cau mày, không hài lòng với cô cháu dâu này.
Mạc Tuân nhếch môi mỏng: “Dạ, cô ây từ nông thôn lên, trình độ học vấn không cỏ gì nồi trội, cũng chưa từng trải đời ạ.”
Mạc lão phu nhân xua tay: “Nó còn nhát gan, sợ người lạ, Nhân Nhân, Tử Tiên, các con đừng đề ý, không gặp nó cũng được!”
Nhìn hai bà cháu kẻ xướng người họa, vẻ mặt của Mạc Nhân Nhân trở nên nghiêm nghị: “Hàn Đình, cháu là con trai cả Mạc gia, bây giờ cháu kết hôn với người vợ mới tốt nghiệp câp ba lại còn từ nông thôn lên làm Mạc phu nhân, là cái loại đàn bà không”
bao giờ bước chân ra đường đó, nều như bồ cháu biết chắc chắn sẽ nỗi ` giận, hơn nữa bố cháu cũng xem mồi cho cháu rồi, đối phương là thiên kim nhà giàu bậc nhất…
Mạc Nhân Nhân chưa kịp nói xong thì Mạc Tuân đã đứng dậy, anh nhàn nhạt ngắt lời Mạc Nhân Nhân: “Bố cháu từ trước đến nay chưa từng đề ý đến cháu, đương nhiên, hôn nhân của cháukhông đến lượt ông ây quản mà là cháu tự quyết.”