Chương :
Về việc chỉ tốt nghiệp trung học này…
Lê Hương căn chặt môi đỏ mọng, rụt mạnh nắm đấm nhỏ lại, tức giận xoay người ngủ quay lưng về phía anh: “Em mặc kệ bọn anh, bọn anh đều là kẻ xấu, khinh thường eml”
Nhìn dáng người nhỏ nhắn của cô, Mạc Tuân nghiêng người sang một bên, đôi môi mỏng rơi trên dái tai trắng nõn, thấp giọng cười: “Em tức: giận sao”? Không băng tối nay anh liên thực hiện luôn cái tội danh này nhé, đề em xem một chút tột cùng anh xâu xa bao nhiêu.”
Bàn tay to của Mạc Tuân đặt lên bụng phăng lì của cô, muôn chui vào từ vạt áo.
Lê Hương sợ tới mức vội vàng đè bàn tay to anh xuống: “Mạc tiên sinh, không cho phép làm bậy!”
Mạc Tuân hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ sáng sủa của cô: “Không phải bác không thích em mà là không thích anh, ngoại trừ bà nội, không có ai thích anh.”
Lê Hương muôn xoay người, nhưng Mạc Tuân ngắn lại, anh ôm cô từ phía sau, giọng trầm thấp quanh quân bên tai cô: “Mẹ anh và mẹ kế thực ra là chị em. Không, nói đúng hơn thì mẹ kế anh là Liễu Chiêu Đệ – đại thiên kim tiểu thư Liễu gia, mà mẹ anh chỉ là cô con gái riêng, mẹ anh được nhận vào Liễu gia, là vì Liễu Chiêu Đệ từ nhỏ mắc bệnh, bà ấy chẳng qua là bình máu di động mà thôi.”
“Không những thế, mẹ anh còn từng thay đổi vị trí với Liễu Chiêu Đệ, bởi: vì mắc bệnh, từ nhỏ Liễu Chiêu Đệ đã chôn chân nơi góc nhà không chạm ánh mặt trời, mà mẹ anh lại trở thành Liễu Chiêu Đệ sống dưới ánh mắt mọi người, mẹ anh vô cùng xuất sắc, lại được ông trời ưu ái ban tặng thiên phú trên phương diện thiết kế trang sức, tuổi bà ây đã sáng lập ra thương hiệu trang sức Fly rồi, trở thành bà tổ của ngành trang sức, quan nắp mãn kinh hoa “
Là một tựa sách, nội dung kể về nhân vật chính sau khi trải qua bao thất bại cuối cùng cũng thành công.
“Đôi khi số phận cứ như đã định sẵn, mẹ anh và Liễu Chiêu Đệ giống nhau như đúc, như là chị em song sinh vậy, toàn bộ Đề Đô đều biết Liễu gia có cô con gái Liễu Chiêu Đệ, tuyệt sắc phong hoa.”
Đây là lần đầu tiên Mạc Tuân nói với cô về mẹ anh như thế này. Lê Hương thầy mới lạ, lòng lại ngứa ngáy. Mẹ anh, Liễu Anh Lạc quả thực là một người rất truyền kỳ.
Phải là Liễu gia có Liễu Anh Lạc, quan nắp mãn kinh hoa mới đúng!
“Mạc tiên sinh, tính cách của mẹ có phải cũng rât mạnh mẽ không?”
Lê Hương vẫn nhớ lần trước Mạc Tuân có kế với cô, mẹ anh đã tự tay dùng dao rạch bụng mình, lầy đứa bé ra.
Ngũ quan tuân tú của Mạc Tuân từ từ trở nên mêm mại, anh khẽ nói: “Không phải, mẹ anh rật dịu dàng, tính cách mêm yêu như con gái Giang Nam vậy, lại rất hờ hững, khi còn sông bà ây không có bạn bè gì, cả đời đều sống dưới cái bóng của Liễu Chiêu Đệ, bạn thân duy nhất của bà chỉ có vị cỗ nhân kìa.”
“À,” Lê Hương cố ý cao giọng, có chút ghen tị: “Em nhớ rôi, là cô dâu nhỏ Šó của anhIl”
Vừa dút lời, bờ vai bóng mịn của cô bị mây ngón tay thon dài, của anh nhần lại, đôi mắt trong vắt của cô cũng chạm phải đôi đông tử nóng bỏng của anh.
Lê Hương bị anh nhìn chăm chú.
đến thon thót trong lòng, hàng mi cánh bướm mảnh mai run lên, cô mạnh dạn vươn bàn tay nhỏ bé ra và nắm lấy ngón trỏ thon dài…
Cảnh tượng này dường như quay ngược lại thời điểm mà Mạc Tuân lân đầu tiên nhìn thầy Lê Hương cách đây năm trước, khi đó Lê Hương vẫn còn là một đứa trẻ, là bánh .nệp. nhỏ trắng trẻo mềm mịn, hai cô gái truyền kỳ là Liễu Anh Lạc và Lâm Thủy Dao đứng trong căn phòng âm áp của bà đẻ, Lâm Thủy.
Dao xinh đẹp linh động, không nhiễm bụi trần, không biết bà đang vui vẻ nói gì, trong đôi mát đa cảm của Liễu Anh ạc tuyệt sắc từ tốn tràn ra ý cười.
Mạc Tuân đứng bên nôi, Liễu Anh Lạc nhẹ nhàng. bước tới xoa đầu anh: “A Đình, sau này con bé sẽ là cô dâu nhỏ của con được không?”
Lê Hương trong nôi mở đôi mắt đen to lanh lợi nhìn anh, đôi tay nhỏ bập bẹ vẫy vẫy, cô kéo ngón trỏ mảnh mai của anh.