Chương : Mạc phu Nhân, Sao Mặt Em Đỏ Thế?
Lê Hương nhìn theo ánh mắt của anh, khuôn mặt xinh đẹp “bùm” một tiếng nổ lên, cô nhanh chóng từ chối: “Em không muốn, anh tự lau đi, tay anh không bị thương mài”
Mạc Tuân nhíu hàng mày kiếm: “Tay anh không có sức, em giúp anh đi.”
Lê Hương cảm thấy tâm anh mới không khỏe, anh rõ là cố ý, cô mới không giúp anh lau… chỗ đó đâu: “vậy thì khỏi lau, anh cố chịu mấy ngày đi.”
“Mạc phu nhân, sao mà chịu được chứ, đây là vệ sinh cá nhân đó, anh thích sạch sẽ mà, ngủ không yên giấc mắt, nếu em không giúp anh lau thì ra ngoài gọi y tá giúp anh đi.”
Lê Hương nhìn anh: “Vậy em sẽ gọi cho anh y tá nam.
“Nữ đi.”
Cái gì?
Anh vậy mà bảo cô gọi y tá nữ lau chỗ đó cho anh?
Lê Hương giơ tay ném chiếc khăn trên tay lên khuôn mặt điển trai của anh.
Mạc Tuân không tránh, khi khăn tắm rơi xuống, anh vươn tay cầm lấy, môi mỏng nhéch lên một đường cong xấu xa: “Để đàn ông lau cho anh vậy mà em cũng nghĩ được à, hoặc là để y tá nữ lau cho anh, hoặc là em lau, mau mau chọn một cái.”
Cái này… Đồ văn nhã bại hoại này, Lê Hương niệm thầm trong lòng, đây là chồng yêu của mình, đây là chồng yêu của mình. Cô thở phì phò cầm khăn, thỏa hiệp nói: “Được, em lau cho anh!”
Giặt khăn xong xuôi, Lê Hương ngồi ở mép giường, cô nhằm mắt lại, dùng ngón tay kéo góc quần của anh, cần thận từng li từng tí.
Hít một hơi thật sâu, cô có gắng không nghĩ về những chuyện xấu hổ, giờ anh chỉ là một bệnh nhân cần được chăm sóc.
Nhưng, khuôn mặt to bằng bàn tay của cô lại đỏ bừng như tôm luộc, ngay cả dái tai trắng như tuyết của cô ấy cũng đỏ ửng. Cô chưa bao giờ làm chuyện này với một người đàn ông nào cả.
Mạc Tuân thấy cô cứ dây dưa mãi, liền siết chặt cổ tay mảnh khảnh của cô: “Mạc phu nhân, lau người thôi mà mặt em sao lại đỏ như vậy, đầu óc em đang nghĩ chuyện không trong sáng chứ gì?”
Ác nhân lại cáo trạng trước!
“Em không nghĩ gì cả!”
“Vậy em mau lau đi.”
“Để em tự lau… Anh ấn tay em làm gì… Đây là bệnh viện đó, anh đừng có giở trò lưu manh… Ưml”
Cái miệng huyên thuyên của cô bị anh mạnh mẽ chặn lại.
Rất nhanh, tiếng gõ cửa vang lên, ngoài cửa truyền đến giọng nói của bác sĩ, bác sĩ đến kiểm tra phòng.
“Bác sĩ đến rồi!”
Lê Hương nhanh chóng rút bàn tay nhỏ bé của mình về rồi đẩy anh ra, như thể cô đang lén lút làm chuyện cắm trẻ em bị bố mẹ bắt gặp vậy.
Mạc Tuân đưa tay che đi dục vọng trong mắt, thấp giọng nói: “Kéo quần anh lên.”
Bác sĩ ở ngoài cửa, Lê Hương không dám dây dưa với anh, hung dữ nhìn anh một cái, cô giúp anh kéo quần lên.
“Hơi lộ.” Yết hầu Mạc Tuân lăn lên xuống: “Nói với bác sĩ anh đang ngủ, dáng vẻ thế này không thể kiểm tra phòng được.”