Chương : Anh Muốn Ôm Em
Phải mất vài giây sau, Lê Hương mới kết hợp được cậu bé gầy gò trong video với người đàn ông cao lớn trước mặt: “Lục… Mạc tiên sinh, sao anh lại ở đây?”
Mạc Tuân từ trên cao nhìn xuống cô, anh giơ điện thoại trong tay lên, ánh mắt mang theo ý cười, nhưng ý cười không đến đáy mắt, mà giống như hai cơn lốc nhỏ tích tụ lại, không cần thận liền có thể nuốt chửng người ta. “Câu này nên là anh hỏi em, em ở đây làm gì, em thấy được đến đâu rồi?”
Lê Hương chưa bao giờ thấy dáng vẻ anh tức giận như vậy, ngay cả khi anh phát bệnh trước đây cũng không âm lạnh đáng sợ như thế: “Mạc tiên sinh, anh nghe em giải thích…”
Mạc Tuân duõi tay đập thẳng điện thoại vào tường, “bốp” một tiếng, điện thoại vỡ tan.
Sức mạnh mãnh liệt của người đàn ông mang theo âm thanh lớn nỗ vang bên tai Lê Hương, khuôn mặt cô ấy tái đi vì sợ hãi. Khi cô vẫn còn đang bàng hoàng, một bàn tay to lớn đã vươn ra và nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, kéo cô khỏi ghê.
“Đủ rồi, Mạc Tuân.” Mạc Nhân Nhân nhanh chóng đứng dậy: “Buông Lê Hương ra, là bác hẹn con bé ra, có phải bây giờ cháu rất tức giận, lại không khống ché được, buông Lê Hương ra, đừng làm tổn thương con Bến Mạc Tuân túm Lê Hương không buông, đôi mắt híp của anh nhuốm màu đỏ tươi, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Mạc Nhân Nhân, lồng ngực rắn chắc phập phồng, âm thanh lành lạnh rít ra từ cổ họng: “Tôi đã sớm cảnh cáo bà rồi, ngậm miệng lại, vì thể diện của bà nội, hôm nay bà lập tức cút khỏi Hải Thành cho tôi, đây là nhân từ cuối cùng tôi cho bài”
“Mạc Tuân, mày dám nói chuyện với tao vậy hả, tao là bác của mày, còn nữa làm sao mày biết tao và Lê Hương gặp nhau ở đây? Có phải mày đã phái người… theo dõi tao?” Mạc Nhân Nhân khiếp sợ nhìn Mạc Tuân, bà không thể ngờ rằng suốt cả ngày mình lại bị người khác giám sát.
Mạc Tuân lạnh lùng nhìn Mạc Nhân Nhân một cái, sau đó ánh mắt tựa chim ưng phóng đến vệ sĩ mặc áo đen, nhếch môi mỏng: “Mang bà ta đi cho tôi.”
Lời nói đơn giản nhưng ẩn chứa sức mạnh không thẻ xâm nhập vào được.
“Vâng, thưa chủ tịch.” Vệ sĩ áo đen nhanh chóng bước tới.
Mạc Tuân không nhìn Mạc Nhân Nhân nữa, anh kéo Lê Hương rời đi.
Mạc Nhân Nhân bị bắt mà kinh hãi nhìn bóng dáng biến mắt của Mạc Tuân: “Mạc Tuân, mày điên rồi sao? Mày dám đuỏi tao đi, mày là thằng không bình thường, là đồ thần kinh!”
Lê Hương bị anh kéo cổ tay, bởi vì bước đi người đàn ông rất dài nên cô loạng choạng đi theo phía sau, cô nhìn phần ót sắc bén của anh: “Mạc tiên sinh, đừng giận mà, nghe em giải thích đã.”
Mạc Tuân Đình dừng bước chân, quay người lại, đôi mắt đỏ tươi rơi vào trên người cô, sau đó anh vươn bàn tay to, nâng khuôn mặt cô kéo cô về phía trước: “Lê Hương, anh đã nói gì với em, em quên hết rồi sao? Em muốn nghe cái gì, chỉ cần là thứ anh có thể nói anh đều nói cho em hết rồi, chỉ còn một ít không thể kể em liền tò mò đến vậy sao, anh đã cầu xin em đừng nghe lời Mạc Nhân Nhân, em vì sao không nghe lời?”
Đêm qua Mạc Nhân Nhân đến bệnh viện, cô và Mạc Nhân Nhân gặp nhau ở hành lang, tất cả những chuyện này anh đều biết, tối qua cô đã nói dối, nhưng anh không vạch trần cô.
Anh muốn cho cô một cơ hội, nhưng cô đã khiến anh quá thất vọng.