Chương : Lê Hương, Cô Cười Cái Gì?
Lý Ngọc Lan quá dữ dội, Khổng Chân chưa kịp chuẩn bị đã bị bà ta kéo đến hành lang, rất nhanh hành lang đã chật cứng người.
Mọi người chỉ trỏ, bàn tán sôi nổi, Khổng Chân hầu như không mảnh vải che thân, liền bị mấy ánh mắt bỉ ổi đục nước béo cò xâm phạm, dù sao cô ta cũng chỉ là cô gái mới hơn , cô ta gào lên chói tai: “Buông tôi ra, mau buông tôi ra, Lê Chấn Quốc cứu em, mau cứu eml”
Lúc này Khổng Chân chỉ có thể nhờ Lê Chấn Quốc giúp.
Lê Chấn Quốc hoảng loạn mặc quần vào, nghe Khổng Chân đang gọi mình, là giọng của đóa hoa nhỏ yếu đuối dựa hết bản thân vào người mình, còn Lý Ngọc Lan chính là con mụ ác độc đáng ghét, ông ta nhanh chóng lao tới, đưa tay kéo Lý Ngọc Lan. “Lý Ngọc Lan, bà điên rồi phải không? Mau buông ra, con mụ đanh đá này!”
Lê Chấn Quốc đưa tay ra ôm Khổng Chân.
Lý Ngọc Lan bị ông ta mắng là con mụ đanh đá, càng đổ thêm dầu vào lửa, bà ta chỉ vào Lê Chấn Quốc chửi rủa: “Lê Chấn Quốc, ông ngoại tình ông còn chửi tôi à, ông đã bị con đĩ hồ ly này quyến rũ, con đĩ này lại là bạn của con gái ông đấy, ông lăn giường với nó có nghĩ đến mấy chuyện này không, ông không thấy có lỗi với tôi sao?”
Nói rồi Lý Ngọc Lan lao tới lôi Khổng Chân tát bôm bốp vào mặt cô ta: “Con chó, tao đánh chết mày!”
Khuôn mặt của Lê Chấn Quốc sầm xuống, ông ta coi trọng sĩ diện, bây giờ bị mọi người vây xem thế này, nhiều người đã lấy điện thoại ra chụp ảnh quay phim, ông ta cảm thấy mắt sạch mặt mũi.
“Đủ rồi Lý Ngọc Lan, bà cút khỏi đây cho tôi!”
Lê Chấn Quốc vung tay, hất thẳng Lý Ngọc Lan vào tường.
“Bụp” một tiếng, Lý Ngọc Lan mạnh mẽ ngã vào tường, bà ta đau đến hít vào một hơi, lập tức ngã xuống thảm.
Đau.
Đau quá.
Lý Ngọc Lan cảm thấy bụng đau nhói, sau đó máu nóng tuôn ra.
“Khổng Chân, mau dậy đi, em có sao không, đừng để ý đến con mụ già đanh đá này, anh đưa em đi.” Lê Chấn Quốc khoác một chiếc áo khoác đen lên người Khổng Chân, định đưa cô ta ra khỏi đây.
Đúng lúc này có người hét lên: “Nhìn kìa, bà ta chảy máu!”
Lê Chấn Quốc quay lại liền thấy Lý Ngọc Lan đang ngã ngồi dưới vách tường, khuôn mặt bà ta tái nhọt, cơ thể bê bết máu.
Lê Chấn Quốc không muốn mình làm chết người, ông ta đến bên cạnh Lý Ngọc Lan: “Lý Ngọc Lan, bà lại đang giở trò gì nữa, tôi chỉ đẩy bà một chút, sao bà lại chảy máu?”
Lý Ngọc Lan vô cùng kinh hãi, bà đã là phụ nữ lớn tuổi mang thai, cần phải dựa vào thuốc an thai để nuôi thai, giờ dưới thân chảy máu cuồn cuộn, bà ta biết mình sảy thai rồi.
Xong rồi, bà ta mắt con trai rồi!
Lý Ngọc Lan nhìn Lê Chấn Quốc, nắm chặt tay anh như cọng rơm cứu mạng: “Mau, mau đưa tôi đến bệnh viện, tôi đang mang thai, tôi mang thai con trai của ông!”
Cái gì?
Bà ta mang thai?
Mang thai con trai của ông ta?
Sắc mặt của Lê Chấn Quốc đại biến, ông ta vẫn luôn coi trọng đứa con nối dõi, rất muốn có con trai, lập tức bề Lý Ngọc Lan lên: “Gọi xe cấp cứu, gọi xe cấp cứu!”
Lê Chấn Quốc ôm Lý Ngọc Lan và biến mát, quần chúng vây xem ăn dưa cũng từ từ biến mắt, nhưng Khổng Chân thì đơ ra tại chỗ, cô ta chưa từng ngờ đến Lý Ngọc Lan đang mang thai, bây giờ lại sẩy thai.
Dù cảm thấy rất hạnh phúc nhưng trong lòng không yên, chuyện ngoại tình bị phát hiện, sự việc trở nên như thế này, Lý Ngọc Lan và hai đứa con gái bà ta không phải dạng hiền lành, ngày tháng kế tiếp của cô ta chắc chắn sẽ không dễ sống.
Khổng Chân xoay người muốn rời đi, nhưng đúng lúc này một bóng dáng xinh đẹp mảnh mai đột nhiên lọt vào tầm mắt cô ta, Lê Hương không biết khi nào đã đến.
Khổng Chân sững người, cô ta đụng phải đôi mắt sáng của Lê Hương, lúc này Lê Hương đang lười biếng dựa vào tường, nhìn cô ta cười như không cười, rõ ràng không có ý công kích, lại khiến cho Khổng Chân lập tức cảm thấy không đất dung thân.
Lê Hương rất sớm đã tới rồi, cô vẫn luôn ở đó xem trò vui.