Chương :
Anh rất muốn tiến lên ôm cô.
Nhưng, anh không thẻ.
Bây giờ anh không làm gì cả, chính là tốt nhất cho cô.
Nhìn thấy con đường sắp kết thúc, Lê Hương trước mặt anh đột nhiên chậm rãi dừng bước, cô quay người lại.
Mạc Tuân không ngờ cô sẽ đột ngột quay lại, anh sững người.
Đôi mắt Lê Hương không có tiêu cự, nhưng lại chính xác rơi về hướng anh, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, đồng tử trống rỗng bỗng trở nên rạng rỡ: “Mạc tiên sinh, là anh sao?”
Vào lúc đó, Mạc Tuân gần như nghĩ cô thấy được anh.
“Mạc tiên sinh, em giống như… nghe được tiếng bước chân của anh, anh luôn đi theo em, luôn ở phía sau em, anh đến rồi đúng không, là anh sao?”
Trái tim Mạc Tuân chợt dâng lên một cơn đau, cả đời anh chưa từng nghĩ tới sau này sẽ gặp một cô gái mềm yếu như thé, lại khoan vào tim anh đau đến tâm khảm đến vậy.
Lúc này đèn đỏ đã sáng, nhưng ngã tư đông đúc không có xe chạy, mọi người ló đầu ra khỏi xe nhìn đôi nam nữ đang đứng trên vạch qua đường.
“Chết tiệt, nhìn đi, hình như đó là Mạc tổng.”
“Thật đó, là Mạc tổng và Mạc phu nhân!”
Ánh đèn nê ông trong thành phố phồn hoa giống như những vì sao điểm xuyết trên bầu trời, làn gió đêm nhẹ nhàng thổi đến, lúc này cả thành phố dường như vì bọn họ mà trở nên yên tĩnh.
Lê Hương từ từ đưa bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của mình lên, mò mẫm về phía trước, cô thực sự cảm thấy Mạc tiên sinh, Mạc tiên sinh đang ở ngay cạnh cô.
Mạc Tuân nhìn bàn tay nhỏ bé của cô từ từ vươn tới, tiến đến gần khuôn mặt tuấn tú của anh, càng ngày càng gần, suýt chút nữa đã chạm vào anh.
Mọi phòng tuyến trong lòng anh nháy mắt sụp đổ, bàn tay siết chặt bên hông của Mạc Tuân đột nhiên buông lỏng, anh vươn tay ôm lấy cô, muốn dùng sức kéo cô vào lòng.
Để cô gái đang bát an rơi vào vòng tay anh.
Nhưng có một bàn tay nhanh hơn anh một bước, Mạc Tử Tiễn đã đến.
Mạc Tử Tiễn siết chặt cổ tay mảnh khảnh của Lê Hương: “Lê Hương, là tôi!”
Hàng mi mảnh mai của Lê Hương run lên, tất cả ánh sáng trong đôi mắt trong veo của cô ngay lập tức vụt tắt.
Mạc Tử Tiễn đưa Lê Hương trở lại U Lan Uyễn, nhìn Lê Hương đi vào xong, Mạc Tử Tiễn mới quay lại đã bị một bàn tay to lớn nắm lấy cổ áo, khuôn mặt tuấn tú âm u của Mạc Tuân phóng đại trong tầm mắt anh: “Cô ấy bị gì vậy, không phải mày nói cô ấy bị trúng độc ư, sao cô ấy lại bị mù? Tại sao?”
Đôi mắt đen lạnh lùng của Mạc Tử Tiễn nhìn Mạc Tuân lúc này gần như phát điên lên: “Tôi cũng mới biết cô ấy bị mù, chắc cô ấy không nói cho ai biết, đây là do độc hoa gây ra.”
Hai mắt Mạc Tuân đỏ bừng, nghiễn răng, gân xanh trên mặt dữ tợn nổi lên: “Làm sao cứu cô ấy, hiện tại cô ấy nhất định rất sợ hãi!”
“Độc hoa trước mắt là vô phương cứu chữa, Lê Hương nên cân nhắc những điều này khi cố gắng tinh chế thuốc độc cho anh, tôi phải nhanh chóng đưa cô ấy về Đề Đô, ngay lúc cơ thể cô ấy chưa chuyền biến xấu, nên, anh hẳn là biết mình nên làm gì?” Mạc Tử Tiễn đẩy anh ra rồi bỏ đi.
Lê Hương trở lại phòng ngủ, lần này mù cũng không quá lâu, lúc cô về phòng ngủ đã khôi phục lại thị lực.