Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương :
Thế nhưng một giây ké tiếp cổ tay trắng noãn mảnh khảnh của cô bị siết lại, ngón tay rõ ràng khớp xương của người đàn ông vươn tới, dùng sức kéo, cô bị anh đẩy để đến trên vách tường.
Bờ lưng mềm mại tựa vào vách tường, phía trước là lồng ngực rắn chắc của anh, cô bị anh ngăn lại trong ngực, hàng mi Lê Hương run lên: “Mạc tổng, có chuyện gì từ từ nói, đừng động tay động chân.” Khoảng cách gần như vậy đủ ddeer anh ngửi được mùi hương thiếu nữ trong veo của cô, là mùi hương anh mê luyến yêu thích: “Cô là sợ tôi động tay động chân gây ra hiểu lầm sao, trước khi để tôi động tay động chân thì trả lời tốt câu hỏi của tôi, tối hôm qua cô và Mạc Tử Tiễn ở trong phòng đã làm những gì?” Lê Hương nhìn viền mắt đỏ tươi của anh, hai tay nhỏ bé chống đỡ lên lồng ngực rắn chắc to lớn của anh, muốn anh đẩy ra: “Đây là việc riêng của tôi, không mượn anh quản, Mạc Tuân, anh thật đáng ghét!”
Lồng ngực Mạc Tuân rắn chắc như một bức tường, mặc cô có đầy thế nào cũng không nhúc nhích, anh cúi đầu nhìn cô tức giận trừng mắt, cong đôi môi mỏng: “Tôi đáng ghét chỗ nào, cô nói rõ xem.” Chính là… Cả người đều đáng ghét! Lê Hương dùng sức đập nắm đấm nhỏ vào người anh: “Anh buông ra, tôi không muốn nói chuyện với anhl” Cô chưa từng lạnh nhạt với anh như thế, Mạc Tuân nghĩ chắc cô không thích mình nữa rồi, anh túm cổ tay trăng mảnh khảnh của cô đặt trên vách tường, môi mỏng tiến đến vành tai trắng như tuyết của cô: “Tôi chỉ hỏi một câu, cô có lên giường với Tử Tiễn chưa, trước kia tôi khó chịu như vậy, cũng luyến tiếc chân chính động vào cô, tôi muốn biết có phải cô trao lần đầu tiên của mình cho người khác rồi không?” Lê Hương ngửi được hơi thở sạch sẽ mát lạnh trên người anh, cô bị anh giam trong ngực, nghe anh hỏi câu vô liêm sỉ này, hai chân cô vậy mà không tự chủ như nhữn ra, muốn trượt xuống dưới.
“Mạc Tuân, chúng ta đã ly hôn, là anh ngoại tình trước, là anh không quan tâm tôi trước,bây giờ tôi có cùng người đàn ông khác quan hệ cũng không liên quan đến anh, thứ đồ mà anh không cần cũng không cho phép người khác động vào, rốt cuộc là suy nghĩ u ám đến mức nào chứ… Ưml” Mạc Tuân cúi đầu, hung hăn chặn môi cô.
Anh hôn rất dùng sức, giống như dã thú hung mãnh nhào về con mồi ngon miệng anh thòm thèm đã lâu, hận không thể nuốt chửng cô vào bụng.
Anh không có không muốn cô.
Lê Hương hung hăng cắn đầu lưỡi anh.
Máu tươi nhanh chóng tràn ra trong cổ họng hai người, Mạc Tuân bị đau nhíu mày, cũng không buông cô ra, mấy ngày nay nỗi nhớ tựa núi lấp biển dời bài, mà cơ thể mềm mại của cô lại đang trong ngực anh, hương thơm xộc ào mũi, anh làm sao cam lòng buông ra? Rất nhanh, anh liền hôn được vị đắng, Lê Hương khóc.
Thân hình cao lớn của Mạc Tuân chấn động, mở hai mắt ra, đôi môi trái tim của cô bé bị anh hôn đến sưng đỏ, phía trên thấm nước mắt hung hăng trừng anh.
Anh siết tay chậm rãi buông ra.
Lê Hương lôi quả đắm nhỏ, giơ tay lên lung tung lau nước mắt, thế nhưng càng cọ sát ra càng ra nhiều nước mắt hơn: “Mạc Tuân, anh ức hiếp tôi như thế, anh ức hiếp tôi như thế là ỷ vào tôi thích anh, tôi cho anh biết, từ giờ trở đi tôi không thích anh nữa, cũng sẽ không bao giờ để bản thân bị anh bắt nạt, hôm nay tôi rời khỏi Hải Thành, vĩnh viễn không trở lại nữa, tôi ghét anhl” Lê Hương vào thang máy, nhanh chóng biến mắt trước mắt anh.