Chương :
Hiện tại Lê Nghiên Nghiên lại dám, bà đương nhiên sẽ không bỏ qua cô ta! Lão phu nhân lấy ra khăn tay lau nước mắt cho Lê Hương, vội vã trấn an nói: “Lê Hương, đừng khóc, nếu như Hàn Đình biết cháu khóc lớn như vậy, nó nhất định sẽ đau lòng chết mắt, điều nó không chịu được nhất là cháu khóc.”
Lê Hương đã cảm thấy không ngừng khóc được, căn bản nước mắt cũng không chịu khống chế của cô, trong lòng cô rất khó chịu, rất khó chịu.
“Lê Hương, có một việc Hàn Đình không cho bà nói cháu biết, thế nhưng bà nội suy nghĩ một chút, vẫn nên nói cháu biết thì hơn, cháu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt đấy…”
Lê Hương khóc thút thít, chó” mũi đỏ bừng: “Bà nội, chuyện gì thế ạ?”
“Thực ra ngày đó Lê Nghiên Nghiên bỏ thuốc Hàn Đình, hơn nữa còn là thuốc kích dục gây mê mạnh nhất…”
Cái gì? Lê Hương lập tức quên mắt khóc.
“Nhưng ngày đó Hàn Đình cũng không chạm vào Lê Nghiên Nghiên, vết máu trên giường kia là tự Hạ Nghiên Nghiên làm…”
“Sao lại thế? Anh ấy không phải là bị bỏ thuốc rồi sao?”
Lão phu nhân vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Lê Hương: “Hàn Đình không chạm Lê Nghiên Nghiên, lúc đó dược tính quá mạnh, Hàn Đình lầy dao đâm chính mình, nó đâm xuống… bộ phận đó.”
Lê Hương thở gấp, con ngươi kịch liệt co rút lại, cô tuyệt đối không ngờ rằng chân tướng là như vậy, cô chưa tỉnh hồn chậm rãi dời ánh mắt từ khuôn mặt tuần tú tái nhợt xuống trên quần anh.
“Lê Hương, bà nội thật lòng thương cháu, nên tình trạng cơ thể của Hàn Đình phải để cho cháu biết hết, phương diện kia của Hàn Đình dường như… không được nữa, nhưng đây là do nó tự lựa chọn, nó nói mặc dù trên người mình có thiệt hại nghiêm trọng thế nào, nhưng vẫn có thể tự hào với cháu như cũ, chính nó giữ sạch cơ thể mình cho cháu, chưa bao giờ phản bội cháu.”
“Lê Hương, Hàn Đình một mặt hy vọng cháu đến Đề Đô với Tử Tiễn, bắt đầu cuộc sống rực rỡ mà cháu thuộc về, nhưng nó không buông cháu được, quãng thời gian này nó cứ dằn vặt chính mình, bệnh tình bùng phát cũng không thẻ tránh được.”
“Lê Hương, bà nội hy vọng chính cháu tự lựa chọn, chọn rời đi, hay chọn ở lại.”
Lê Hương đưa tay, dùng hai tay run rẫy ôm lên khuôn mặt tuần tú của anh, nước mắt tựa đê vỡ, một giọt hai giọt… rơi lã chã trên mặt anh.
Cô thấy cô không nói sai, anh chính là rất đáng ghét.
Hiện tại càng đáng ghét hơn.
Mạc Tuân, anh quá đáng ghét! Lê Hương vùi khuôn mặt nhỏ vào cổ anh, há miệng liền hung hăn cắn anh một ngụm.
Lê Hương rời khỏi phòng bệnh, đi tới phòng làm việc của bác sĩ trưởng, Tống Miinh canh giữ bên ngoài, gật đầu mỉm cười: “Lê tiểu thư, tiên sinh đang ở bên trong.”
Bàn tay nhỏ bé của Lê Hương để lên chốt cửa, đẩy của ra.