Chương :
Mạc Tư Tước dừng lại, ông nhìn thẳng Lê Hương, đón ánh mắt trong vắt của cô gái, cô cố chấp đang chờ đáp án ông, hỏi ông có yêu A Đình không.
Toàn bộ phòng làm việc liền yên tĩnh lại, hồi lâu sau, Mạc Tư Tước gật đầu: “Ừ, yêu.”
Lê Hương rũ xuống hàng mi nhỏ dài, giọng nói mềm nhẹ, lại mỗi chữ mỗi câu gõ vào lòng của người: “Đừng quên hôm nay bác đã hứa với tôi, tiền đồ anh ấy không thiếu, hai mươi ba mươi năm sau anh ấy nhất định sẽ càng thêm thành công hơn so với bác, anh ấy không cần dùng mạng tôi để lót sẵn đại lộ thênh thang, Bác Mạc, tôi chỉ là giao sinh mệnh tươi sáng của bản thân trên tay bác, tôi cũng có số mệnh và rất nhiều ước mơ chưa hoàn thành, nhưng tôi yêu anh ấy, tôi giao tình yêu sắc son với anh ấy này giao cho bác, về sau hy vọng bác có thể thay tôi, yêu thương anh ấy gấp bội.”
Mạc Tư Tước im lặng, ông nhìn Lê Hương, nhìn rất lâu.
Lê Hương cất từng tấm ảnh vào, bỏ lại trong phong thư, sau đó cất trong túi mình đứng dậy rời đi: “Giờ tôi sẽ dẫn anh ấy đi.”
“Ừ.”
Mạc Tư Tước gật đầu.
“Đừng phái người theo dõi chúng tôi, thời gian đến, tôi sẽ thông báo bác tới đón anh ấy.”
“Được, cô cần mấy ngày?”
“Bảy ngày.”
“Không thành vấn đề.”
Lê Hương không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Mạc Tư Tước nhìn bóng lưng mềm mại nhỏ xinh của cô, đột nhiên lại lên tiếng: “Lê tiểu thư, cô đã cùng A Đình ly hôn, quá khứ đã là quá khứ, tôi sẽ phái người xóa đi tất cả kí ức liên quan đến cô ở Hải Thành, nều như cô may mắn sống sót, đừng nên trở lại tìm A Đình.”
Bước chân Lê Hương dừng lại.
“Thực ra sau này A Đình cưới dạng vợ gì cũng được, nhưng tuyệt đôi không thể là cô, nó yêu cô, lúc cô rời đi nó đã uống trọn một lọ thuốc ngủ, nó đang tự sát, nó đã yêu cô đến mức sinh ra bệnh chiếm hữu, khó mà dứt bỏ, đây là thứ trực tiếp làm bệnh tình nó càng nên trầm trọng, cô có thể dễ dàng phá hủy nó, nên tôi sẽ tuyệt đối không thể để một người như cô ở cạnh nó.”
“Hơn nữa, chuyện cô và Tử Tiễn… Tử Tiễn cũng là con tôi, nó chưa từng thích người khác, cô là người đầu tiên, cô ở giữa hai anh em chúng nó, bọn nó sớm muộn cũng sẽ vì cô mà bắt hòa.”
“Vết xe đổ của Mạc gia, tôi không hy vọng lịch sử sẽ tái diễn thêm lần nữa.”
Lê Hương không xoay người, cô thật sự cảm thấy Mạc Tư Tước là một nhà tư bản chân chính, ông có thể đường hoàng tiền hành với bạn một cuộc đàm phán, rút da tróc gân bạn cũng nói thản nhiên đến thé.
Cuộc đàm phán này ông không có bắt kỳ lợi thế nào, chỉ là một phong bì ảnh chụp, lại khiến cô quân lính tan rã.
Ông phòng ngừa vạn nhất.
Ông không muốn bắt cứ cái gì ngoài ý muốn.
Lê Hương thừa nhận, cô vui vẻ nếm mật đắng.
“Yên tâm, chờ anh ấy sống lại, tôi sẽ để anh áy triệt để quên đi tôi.”
Mạc Tư Tước cũng không hỏi cô dùng cách thức nào khiến anh quên đi cô, ông ta chỉ gật đầu: “Được, được rồi Lê tiểu thư, lúc nãy thực ra tôi còn muốn nói, A Đình theo tôi trở lại Đế Đô, nó sẽ kế thừa tập đoàn Mạc thị, mà tôi còn chọn cho nó một vị hôn thê khác.”
Bàn tay nhỏ nhắn đang xuôi bên người của Lê Hương đột nhiên siết chặt, nhưng rất nhanh cô đã buông lỏng.
“Cô không muốn hỏi câu nào về vị hôn thê kia của A Đình sao?”