Chương :
“Chuyện gì vậy?”
Trong đôi mắt trong veo của Lê Hương trong tràn đầy sao sáng, nhìn anh cười: “Tuần trăng mật đó, sau khi chúng ta kết hôn, anh cũng không đưa em đi hưởng tuần trăng mật, Mạc tiên sinh, chúng ta đi hưởng tuần trang mật năm ngày nhé.”
Anh đã ngủ mê man hai ngày, thời gian bảy ngày chỉ còn lại năm ngày.
Cô muốn cùng anh trải qua tuần trăng mật.
Cơ thể đồ sộ của Mạc Tuân cứng đờ, bên tai đều là tiếng nói trong vắt mềm mại của cô gái, cô nói Mạc tiên sinh, chúng ta cùng hưởng một tuần trang mật năm ngày nhát.
Hệt như chiếc lông vũ nhẹ nhàng xẹt qua tim hồ nước tim anh, khiến trên mặt hồ gợn lên từng vòng sóng rung động, cỗ tay mảnh khảnh của cô vẫn còn ở trong lòng bàn tay của anh, da thịt cô bé trơn trượt như tơ lụa, mềm mãi không khớp xương, giống như đúc chiếc váy ngủ lụa màu đỏ rượu anh giấu nơi góc giường, hồi lâu anh khàn giọng mở miệng: “Em, có phải đã biết gì rồi không?”
Trời sinh anh có tính cảnh giác rất cao, đã sớm phát hiện cô không bình thường.
Lê Hương gật đầu: “Dạ, chuyện nên biết em đều biết hết rồi.”
Đôi mắt Mạc Tuân hệt như vét mực phảy lên, bên trong chứa cơn bão nhỏ mãnh liệt, biến đổi khó lường, rất nhanh anh cắn răng, hung ác nói: “Ai nói cho em biết, anh đi tìm bọn họI” Anh buông cô ra đi liền.
“Mạc Tuân!” Lê Hương ở phía sau gọi anh lại: “Anh đi đi, anh đi rồi sẽ không bao giờ gặp lại em nữa!” Bước chân Mạc Tuân dừng lại, lại quay người sang, đập vào mắt là viền mắt đỏ hồng của cô gái, đôi mắt sáng trong đã dâng lên một tầng hơi nước trong SUỐT.
Cô sắp khóc rồi.
Mạc Tuân đi nhanh qua, lôi cánh tay mềm của cô dùng sức kéo vào trong ngực mình, khuôn mặt tuấn tú vùi vào mái tóc dài của cô, tham lam hít lấy mùi hương trên người cô, cất giọng khàn khàn u ám: “Lê Hương, anh hy vọng em cái gì cũng không biết, anh đã dùng hết khí lực toàn thân đẩy em đi, em bây giờ nên ở Đề Đô, em nên thải độc.”
Lê Hương rũ xuống hàng mi nhỏ dài, chôn khuôn mặt đong đầy lệ vào cổ anh, dùng bàn tay nhỏ bé ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh: “Em cũng muốn đi, thế nhưng, Mạc tiên sinh, em luyến tiếc anh.”
Mạc Tuân siết chặt cánh tay rắn chắc, sức lực lớn đến mức hận không thể khảm cô vào xương tủy mình: “Lê Hương, đừng lưu luyến anh nữa, đừng để anh thấy em vẫn thích anh, bằng không, anh sẽ bị dằn vặt đến điên mắt.”
Nói xong, Mạc Tuân liền ép buộc chính mình buông lỏng cô ra, anh nắm lấy bàn tay nhỏ của cô trong lòng bàn tay mình, kéo cô đi về phía trước: “Đi, chúng ta trở về Hải Thành, đến sân bay, anh đưa em lên máy bay, tiễn em đi.”
Sải chân của anh rất lớn, Lê Hương bị kéo đến lảo đảo nghiêng ngã đi theo phía sau anh, cô đầm đìa nước mắt nhìn gò má trăng bệch của anh, nhỏ giọng nghẹn ngào nói: “Em đi rồi, thì anh làm sao bây giờ, lần này anh lại muốn uống bao nhiêu thuốc ngủ nữa?”
Mạc Tuân mím đôi môi mỏng: “Anh vốn là có bệnh, không liên quan đến em, đừng lãng phí thời gian lên anh.”
“Ừm.”
Lê Hương gật đầu, chiếc mũi thanh tú của cô đỏ bừng, nghẹn ngào: “Cho em năm ngày, chỉ năm ngày có được không, em cam đoan sau năm ngày liền bay đến Đề Đô, từ nay về sau cuộc sống của em sẽ không dính dáng gì đến anh nữa, em sẽ không tìm anh nữa, anh cũng sẽ mãi mãi không gặp được em đâu, chỉ năm ngày, Mạc tiên sinh, lần trăng mật này, đến tột cùng anh có muốn hay không?”
Bước chân của Mạc Tuân chậm rãi dừng lại, không còn có cách nào nhắc chân được, anh nghiêng người, nhìn khuôn mặt nhỏ của cô gái thắm đẫm nước mắt.
Anh đã xài hết khí lực toàn thân cùng tự chủ đầy cô đi, thế nhưng cô lại mềm yếu nghẹn ngào với anh muốn lần trăng mật, trong lòng tất cả hàng rào phòng ngự đều ầm ầm đồ xuống, anh ở trước mặt cô thất bại thảm hại.
Anh thua.