Chương :
Ngón tay trắng nhỏ Lê Hương cuộn lên, gắt gao lôi vạt áo của anh: “Có đau không Mạc tiên sinh, lúc đó anh tự đâm mình, có đau không hả?”
“Không nhớ rõ, lúc đó đầy đầu đều nghĩ về em.”
“Vậy anh không xem Lê Nghiên Nghiên thành em, thuốc kia không phải có thành phần gây ảo giác sao?”
Mạc Tuân kéo qua bàn tay nhỏ bé của cô, đặt lên môi mình hôn: “Anh nhớ bộ móng tay màu hồng của em, thứ khiến anh thường gặp mộng xuân. Anh mơ thấy em ngón tay sơn màu hồng của em đặt trên thắt lưng của anh từ từ mở ra, lúc ấy có trong nháy mắt anh thực sự có xem cô ta là em, thế nhưng lúc tay cô ta muốn cởi ra, anh nhanh chóng tỉnh táo lại, khi đó anh sợ cả người toát mồ hôi lạnh, anh nghĩ tới em từng nói với anh, chỉ cần anh trở nên dơ bẩn, em sẽ không cần anh nữa, anh rất sợ, thực sự rất sợ…”
Viền mắt trắng nõn của Lê Hương đo đỏ: “Vậy anh không nghĩ tới, nếu anh thực sự phế mình đi làm sao bây giờ, so với chuyện này, em tình nguyện anh…”
Mạc Tuân hung hăng ngăn chặn môi của cô, hai tay che lại khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, bí bách lẫm bẩm nói: “Lê Hương, anh là của em, của duy nhất một mình eml”
Lê Hương nhắm mắt lại, hai tay nhỏ bé ôm cổ anh, cô lại leo trên người anh, chủ động hôn anh.
Nụ hôn này hai người không hề kiềm chế, bàn tay to của Mạc Tuân bóp vòng eo mềm mại cô, ôm cô ngồi trên đùi mình hôn.
Rất nhanh, Lê Hương ngừng lại, hàng mi cánh bướm khẽ run, cô đẩy anh ra, cúi đầu nhìn thoáng qua trên quần anh, sau đó dùng cả tay chân leo xuống, lại nghiêng người, đưa lưng về phía anh.
Mạc Tuân trở người từ phía sau dán lên, hôn lấy gương mặt nóng lên của cô, giọng khàn khàn: “Sao nữa, làm anh cương rồi lại nghỉ giữa chừng vậy hả?”
Khuôn mặt tuyệt Lệ Lê Hương đỏ bừng, còn giả vờ cứng miệng: “Mạc tiên sinh, em còn tưởng anh rất khó giải quyết, vốn đang định dùng mấy chiêu với anh, xem ra hiện tại không có đất dụng võ rồi, tiếc thật đó!”
Mạc Tuân đưa tay bóp mặt cô: “Mạc phu nhân, nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của em này!”
Lê Hương xoay người, hiện tại đầu cô đặt trên cánh tay rắn chắc của anh, cô nằm ngang trong lòng anh, mi mắt cong cong nhìn anh, như vậy thật tốt.
Mạc tiên sinh của cô vẫn là Mạc tiên sinh lúc trước, cơ thể rất cường tráng, không có bất kỳ khiếm khuyết nào, lần này bà nội có thể an tâm rồi.
Trời cao vẫn thương xót đến anh, một nhát dao kia cũng không khiến anh bị gì.
Mạc Tuân từ cao nhìn xuống cô gái đang lúc nằm trong ngực anh, dáng vẻ cô rất hiểu chuyện, rất mềm mại, cơ thể anh khỏe mạnh, cô còn vui vẻ hơn anh.
Thời gian giống như quay về rất lâu trước kia, cô vẫn là Mạc phu nhân của anh, hệt như mèo con cuộn tròn trong ngực của anh, thương anh, bảo vệ anh, nâng niu anh trong lòng bàn tay.
Ngón cái Mạc Tuân chậm rãi xoa đôi môi cô, vuốt ve qua lại.
Ánh mắt chứa sóng nước của Lê Hương yêu kiều nhìn anh, bàn tay nhỏ siết áo anh thành nếp uốn, sau đó cô nâng người, hôn một gò má anh tuần của anh, hôn từng chút một.
“Em và… Mạc Tử Tiễn, có không?” Lúc này giọng nói đè nén thình lình vang lên.
Anh vẫn còn băn khoăn chuyện này à, Lê Hương liền nhớ lại mấy tắm ảnh kia, trong đó có mấy tắm là anh đứng trong góc phòng mờ tối, nhìn Mạc Tử Tiễn vào phòng cô.
Khi đó anh siết chặc nắm tay, trong hình cũng có thể nhìn rõ bàn tay anh nổi đầy gân xanh, anh rõ ràng cũng rất muốn vọt vào trong phòng xử Mạc Tử Tiễn.
Thế nhưng, anh liều mạng nhịn được.
Nhất định anh đã nhịn rất vất vả, đúng không?