Chương :
Lệ Yên Nhiên cắn răng lên môi, đôi mắt ánh nước vừa xấu hỗ vừa căng thẳng nhìn Mạc Tuân, Mạc Tuân cũng nhìn cô ta, không có ý trách cứ cô ta, đôi mắt mang vẻ ôn hòa dung túng.
Lệ Yên Nhiên lại tiến lên, nhón chân hôn lên đôi môi mỏng của anh.
Nhưng cô ta mới vừa tới gần, còn chưa kịp hôn, thì bên chân có một vật nhỏ đầy lông vọt tới.
Meo! Meo meol
Lệ Yên Nhiên nhanh chóng hạ mát, liền thấy một con mèo con toàn thân trắng như tuyết chạy tới bên chân Mạc Tuân, con mèo nhỏ ngửa đầu, mắt đen to lanh lợi hung dữ nhìn cô ta chằm chằm, liều mạng kêu meo! Meo meol Cách chủ nhân nhà ta xa ra một chút!
Lệ Yên Nhiên nhát thời cảm thấy xấu hỏ, hiện tại Đé Đô ai mà không biết, ba tháng trước lúc về, Mạc Tuân mang theo một con thú cưng, thú cưng của anh chính là con mèo nhỏ này.
Tổng tài bá đạo người ta nuôi thú cưng đều là chó ngao Tây Tạng, Kim Mao các loại, thú cưng của anh vậy mà lại là… một con mèo, chuyện này thực sự khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Con mèo nhỏ hung hăng này với khí chất bá đạo của anh hoàn toàn không ăn nhập gì với nhau, nhưng hết lần này tới lần khác Mạc Tuân lại vô cùng cưng chiều con mèo này, đi đâu cũng mang theo trên người.
Lệ Yên Nhiên còn biết, con mèo con này vô cùng không thích cô ta.
Lúc nãy cô ta sắp sửa chạm lên được đôi môi mỏng của Mạc Tuân rồi, liền bị con mèo này phá đám.
Hiện tại mèo con lại kêu gào về phía cô, hệt như tình địch nhìn chằm chằm cô ta, sao mà cô ta còn hôn tiếp được chứ?
Lệ Yên Nhiên lúng túng lui xuống: “Anh Hàn Đình, chú mèo con của anh thật đáng yêu quá.”
Lệ Yên Nhiên không thích con mèo này, nhưng vì Mạc Tuân, cô ta nhất định phải lấy lòng nó, cô ta đường đường là thiên kim thủ phủ lại phải lấy lòng một con mèol Trên khuôn mặt tuần tú của Mạc Tuân cũng không có biến động biểu cảm gì lớn, anh cứ luôn nhàn nhạt, cúi đầu liếc mắt nhìn Tiểu Viên Viên, anh nói: “Nó tên là Tiểu Viên Viên.”
Cái tên này là lão phu nhân nói cho anh biết, lão phu nhân nói nó tên Tiểu Viên Viên.
Lệ Yên Nhiên chỉ có thể nặn ra nụ cười giả tạo, tiếp tục ra sức khen: “Vậy Tiểu Viên Viên đáng yêu quá.”
Vì chuyện này, mọi người cũng không ồn ào nữa, ai đi đường nấy, Lệ Yên Nhiên đứng bên người Mạc Tuân, nhỏ giọng nói với anh: “Anh Hàn Đình, gần đây bà nội Mạc khỏe không ạ, bà nội em cứ nhắc mãi muốn đến nhà anh.”
Nhắc tới cái này, Mạc Tuân chau lại hàng mày kiếm anh khí: “Khẩu vị bà nội gần đây không tốt lắm.”
Mạc lão phu nhân từ lúc trở về Đé Đô, khẩu vị vô cùng không tốt, cả người chán chường, phần lớn thời gian đều giam mình trong phòng, thỉnh thoảng mới nói chuyện với anh một chút.
Mạc lão phu nhân lớn tuổi, lần này trở về Đề Đô như là già yếu đi rất nhiều, cũng chẳng còn thần thái sáng láng lúc trước nữa rồi.
Mạc Tuân luôn cảm thấy trong lòng bà nội có tâm sự, có mấy lần anh còn thấy bà nội len lén lau nước mát.
Toàn bộ Mạc gia đều lo lắng cho sức khỏe lão phu nhân, thay đổi vài nhóm đầu bếp nữ, còn tìm bác sĩ dinh dưỡng, thế nhưng hiệu quả không tốt cho lắm.
Lệ Yên Nhiên cũng nhíu đôi mày thanh tú: “Anh Hàn Đình, hai ngày nữa em sẽ đi thăm bà nội Mạc, tán gẫu với bà một chút, hơn nữa em cũng là bác sĩ dinh dưỡng mà, em có vài món ăn ngon lắm, đợi em qua sẽ biểu diễn tài năng cho bà nội Mạc, về sau chuyện ăn uống của bà nội Mạc cứ giao cho eml Em cam đoan có thẻ giải quyết ổn thỏa ạ!”
Mạc Tuân nhìn Lệ Yên Nhiên, chẳng biết tại sao, bên trong gương mặt kia của Lệ Yên Nhiên có vài phần linh động cùng đẹp đẽ, khiến cho anh có cảm giác rất quen thuộc, loại cảm giác này là anh thích.