Chương :
Rất đau, rất đau.
Lúc Lệ Yên Nhiên vui vẻ chạy ra liền thấy một màn này, Mạc Tuân anh tuấn ngồi trên ghế lái, một tay anh cầm vô lăng, anh đang nhìn một cô gái, nhìn chằm chằm một cô gái, bởi vì quá chuyên chú đến cả mí mắt anh cũng chẳng chớp lấy một cái.
Lệ Yên Nhiên từ trước tới nay chưa từng thấy được anh dùng loại ánh mắt này nhìn một cô gái.
Anh thủy chung đều là dáng vẻ đạm bạc xa cách, lúc đi cùng với cô ta cũng lạnh nhạt, dù cho cô ta hôn anh, anh cũng không phản ứng gì, cô cho là anh không có hứng thú với con gái.
Nhưng bây giờ, anh dùng một loại ánh mắt cực nóng đến nảy sinh ác độc nhìn một cô gái.
Lệ Yên Nhiên cũng đã nhận ra hôm nay khác thường, bình thường cô ta tan học, cổng Đại học T đông nghịt người, nhất là mấy gã phú nhị đại của Đại học A lớn sẽ tràn qua nhìn lén cô ta, tuy là cô ta xem thường đám người đó, nhưng cô ta đã sớm quen được như thê.
Hôm nay, những người đó không tới.
Một người cũng không.
Lệ Yên Nhiên ngắng đầu nhìn về phía cổng Đại học A, hiện ra đám đông kia tràn ra, đám người bình thường nhìn cô đều vây quanh cô gái khác.
anh dùng loại ánh mắt này nhìn một cô gái.
Anh thủy chung đều là dáng vẻ đạm bạc xa cách, lúc đi cùng với cô ta cũng lạnh nhạt, dù cho cô ta hôn anh, anh cũng không phản ứng gì, cô cho là anh không có hứng thú với con gái.
Nhưng bây giờ, anh dùng một loại ánh mắt cực nóng đến nảy sinh ác độc nhìn một cô gái.
Lệ Yên Nhiên cũng đã nhận ra hôm nay khác thường, bình thường cô ta tan học, cổng Đại học T đông nghịt người, nhất là mấy gã phú nhị đại của Đại học A lớn sẽ tràn qua nhìn lén cô ta, tuy là cô ta xem thường đám người đó, nhưng cô ta đã sớm quen được như thê.
Hôm nay, những người đó không tới.
Một người cũng không.
Lệ Yên Nhiên ngắng đầu nhìn về phía cổng Đại học A, hiện ra đám đông kia tràn ra, đám người bình thường nhìn cô đều vây quanh cô gái khác.
Tôn Tiến vừa kêu như thế, ánh mắt mọi người đều nhìn sang, có người nói: “Đây không phải là Tôn thiếu sao, anh sao lại tìm đến Đại học A chúng tôi, ai là con nhỏ xấu xí?”
Nhóm công tử Đại học A này có quen với Tôn Tiến, thỉnh thoảng sẽ chơi với nhau.
Tôn Tiến nhớ lại một chút tên con nhỏ xấu của Lê gia: “Con nhỏ xấu kia của Lê gia không phải hôm nay nhập học Đại học A các người sao, gọi cô ta ra, nói Tôn Tiến tìm cô ta, hình như cô ta tên gì ấy nhỉ… ừm Lê Hương.”
Lê Hương?
Mọi người không thẻ tin hít vào một tiếng, Tôn Tiến tìm tân hoa khôi của bọn họ, tiểu tiên nữ sao?
“Tôn thiếu, anh thật sự tìm Lê Hương sao? Ánh mắt anh có vấn đề hả! Lê Hương xấu chỗ nào, cậu ây rõ ràng là một tiểu tiên nữ.”
Tiểu tiên nữ?
Phụt.
Tôn Tiến bật cười, Lê gia thì sao mà sinh ra được tiểu tiên nữ?
“Có phải các anh chưa từng thấy qua tiểu tiên nữ đúng không, chưa từng thấy thì đề nghị các anh đến sát vách nhìn Lệ Yên Nhiên em họ tôi một chút, rửa sạch mắt một chút.” Tôn Tiến vô tình cười nhạo nói.