Chương :
“Tôn thiếu, anh chơi thong thả, tôi đi trước.” Lê Hương không nhìn Tôn Tiến nữa, trực tiếp rời đi.
Nhìn bóng người bé nhỏ của cô gái, Tôn Tiến quả thực tức đến thổ huyết, đây là lần thứ hai anh ta giao tranh với Lê Hương, anh ta lại bị K.O. rồi.
Bên kia, Lệ Yên Nhiên nhìn bóng người xinh đẹp của Lê Hương, lúc này mới phát hiện khí chất hai người có chút giống, nhưng khí chất Lê Hương xuất trần linh động, dù cho là dáng vẻ là lướt hay là cơ thể yêu kiều mềm mại tựa kem kia đều hơn cô ta một bậc, so với Lê Hương, cô ta có chút thua kém.
Lòng Lệ Yên Nhiên vang lên chuông cảnh báo, địch ý và cảm giác nguy hiểm của con gái vừa nhanh chóng đến, vừa chuẩn xác, cô ta không thích Lê Hương.
“Anh Hàn Đình.” Lúc này Lệ Yên Nhiên lên tiếng gọi Mạc Tuân.
Mạc Tuân nhìn chằm chằm vào Lê Hương, tự nhiên cũng xem toàn bộ màn vừa rồi, hóa ra cô là con gái Lê gia, vị hôn thê của Tôn Tiền.
Hôm qua ở tiệc sinh nhật Lệ Yên Nhiên, người đầu dây điện thoại kia của Tôn Tiến cũng là cô, là cô làm Tôn Tiến á khẩu không trả lời được, không có chút sức chống đỡ nào.
Nghe được giọng Lệ Yên Nhiên, Mạc Tuân thu mắt, nhàn nhạt nhìn về phía Lệ Yên Nhiên: “Tan học rồi? Lên xe đi!”
Thái độ của anh rất đạm bạc, trên khuôn mặt tuấn tú tinh xảo không hề biểu lộ ra tâm tình gì.
Lệ Yên Nhiên thầm nổi máu ghen, anh chưa từng dùng loại ánh mắt đó nhìn cô ta, nhưng trước mặt người đàn ông này cô ta không dám nỗi lên tính công chúa, cho nên ngoan ngoãn lên ngồi kế bên tay lái: “Anh Hàn Đình, chúng ta đi thôi.”
“Ừ.” Mạc Tuân đạp chân ga.
Lê Hương đi hai bước liền phát hiện chiếc Rolls- Royce Phantom phía trước, chiếc xe sang trọng đang đi tới phía cô, lướt qua người cô.
Lê Hương dừng bước, xuyên qua kính chắn gió phía trước cô thấy rõ ràng Mạc Tuân ngồi ở chỗ tài xé, hôm nay anh ăn mặc áo sơ mi đen, tuần nhan như ngọc, ba tháng không gặp anh càng thêm sang trọng, nâng tay nhấc chân đều là vẻ cao cao tại thượng, khiến người ta nhịn không được tim đập thình thịch.
Cô đã lâu không thấy anh, buổi sáng còn đuỏi theo xe anh, hiện tại gặp nhau chính diện, đôi mắt trong vắt của cô rừng lượng con ngươi rơi khuôn mặt tuấn tú trên của anh, chẳng thể dời đi được.
Chiếc Rolls-Royce Plantom không dừng lại, cùng lướt qua người cô.
Lê Hương đứng đó rất lâu không động, ánh mắt đuổi theo bóng xe anh, cô biết bên người anh đã có người đẹp như hoa, chỗ ngồi kế bên người lái đã sớm không phải là của cô nữa rồi.
Bên cạnh anh, đã không còn vị trí của cô.
Trong lòng Lê Hương rất đau, viền mắt trắng nõn cũng từ từ biến đỏ.
Mạc Tuân đang lái xe, nhưng anh xuyên qua kính chiếu hậu im lặng nhìn cô gái phía sau, bên cạnh anh cũng không thiếu phụ nữ, những ánh mắt mến mộ của đám phụ nữ kia nhìn anh, anh đều biết.
Cho nên, vì sao cô lại lấy ánh mắt ấy nhìn anh?
Cái ánh mắt tràn ra tình yêu sâu đậm không cách nào che giấu ấy.
Đợi khi bóng người cô khuất xa, Mạc Tuân thu mắt, yết hầu anh lăn lộn.
Lệ Yên Nhiên ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cô ta đương nhiên cũng thấy khi xe lướt qua, Mạc Tuân vẫn còn nhìn Lê Hương phía sau càng lúc càng xa, cô ta tức giận cắn môi: “Anh Hàn Đình, hôm nay em thăm bà nội Mạc chút nhal Em học ngành bác sĩ dinh dưỡng, vừa lúc có thể dựa vào cơ thể bà nội Mạc định ra thực đơn ạ.”
Lệ Yên Nhiên biết Mạc Tuân yêu bà nội nhất, cô ta dự định từ chỗ bà nội Mạc, chiếm được lòng yêu thích của bà nội Mạc.