Chương :
Mạc Tư Tước nhìn lão phu nhân vẫn còn đang hôn mê trên giường bệnh, ông lãnh đạm mở miệng: “Con nghi ngờ cái gì, con nghỉ Liễu Chiêu Đệ động tay chân với bà nội con à, vậy con đã đánh giá cao Liễu Chiêu Đệ rồi, bà ấy không có lá gan này, cũng đánh giá thấp bà nội con, bà nội con cả đời cũng chưa từng đặt Liễu Chiêu Đệ vào mắt.”
Mạc Tuân cầm bàn tay nhăn nheo lạnh ngắt của bà nội: “Bố và bà nội có phải có chuyện gì gạt con không?”
“Tại sao lại hỏi như vậy?”
“Trực giác.”
“Bà nội con bây giờ khẩu vị rất tệ, có điều trị thế nào đều không hữu dụng, tâm nguyện lớn nhất của bà nội chính là con có thể cưới vợ sinh con, nếu như con muốn bà nội khỏe lại, vậy hãy chung sống hòa hợp với Lệ Yên Nhiên, sớm cho bà nội con ãm đứa chắt trai, đây mới là chuyện con nên bận tâm.” Mạc Tư Tước nói.
Mạc Tuân không nói gì thêm, anh chỉ an tĩnh canh giữ bên giường bà nội.
Mạc Tư Tước nhìn một hồi, sau đó xoay người rời đi.
Đại học A.
Đã đến giờ tan trường, Lê Hương đang cất sách vở, bỗng có người hấp tấp chạy vào: “Lê Hương, đám người Tôn Tiến kia đã tới rồi, đang ngăn ở cổng trường đó, la hét bảo cậu ra ngoài.”
Lê Hương bỏ sách vở đang ôm trong ngực vào cặp: “Chậc chậc, đám người này thật đúng là nôn nóng, biết rồi, tớ ra ngay đây.”
Rất nhiều người vây quanh…
“Lê Hương, cậu thực sự không phải muốn tránh hả?”
“Cổng trường bày bố ghê lắm đó, những người đó lái xe thể thao tới đây, chiếm hết cả đường, bọn họ đều đang đợi cậu.”
Lê Hương mỉm cười: “Vậy náo nhiệt thật, tớ càng phải mau chân đi xem một chút.”
Cổng Đại học A mở ra trận ùn tắc giao thông lớn nhất trong lịch sử, Tôn Tiến mang theo nửa vòng công tử tới: “Con nhỏ Lê gia xấu xí kia đâu, tại sao cô ta vẫn chưa ra, chẳng lẽ cô ta biết chúng ta muốn tới chặn đường, kéo xuống mạng che mặt trên mặt cô ta nên bị dọa chạy rồi, trốn chui trốn nhủi như rùa đen rụt đầu đấy hả?”
Đại học A cũng là nơi tập hợp phú nhị đại, hiện tại tất cả mọi người canh giữ ở cửa, chặn đám người Tôn Tiến kia lại, hai phe người đối đầu nhau.
Đứng đầu là chủ tịch hội sinh viên, đội trưởng đội bóng rổ Vương Thông, Vương Thông cao lớn đẹp trai, không thua khí thế chút nào nhìn đám người Tôn Tiến: “Tôn thiếu, chúng ta vẫn là nước giếng không phạm nước sông, Lê Hương là tân hoa khôi Đại học A chúng tôi, hôm nay nếu như anh muốn tại Đại học A chúng tôi tìm cô ấy gây sự, cũng phải hỏi chúng tôi một chút có đồng ý hay không.”
Lệ Yên Nhiên xem náo nhiệt có chút bất ngờ, Vương Thông này còn có những thứ nam sinh trước đây đều là đám người theo đuổi cô ta, mỗi ngày đều biết canh cổng trường Đại học T đợi cô ta tan học, nhưng Lê Hương mới đến chỉ một ngày ngắn ngủi, bọn họ đã ủng hộ Lê Hương rồi.
Tôn Tiến đương nhiên cũng rất kinh ngạc, nhưng anh ta thấy Đại học A những người này hoàn toàn là bị tiên khí xinh đẹp kia của Lê Hương lừa gạt rồi, hôm qua anh ta cũng bị lừa gạt y vậy.
“Vương Thông, xem ra hôm nay các anh quyết tâm phải che chở con nhỏ Lê Hương kia, đối địch với chúng tôi, tôi nhưng tốt bụng nhắc nhở anh một tiếng, Lê Hương chính là con nhỏ xấu xí, các anh cứ cứng đầu như thế, đọt lát tôi xé rách mặt nạ cô ta thì các anh liền bị vả mặt ngay thôi.” Tôn Tiến phách lối nói.
Bọn người Vương Thông một bước cũng không nhường: “Tôn Tiến, Lê Hương chính là tiểu tiên nữ Đại học A chúng tôi, tôi thấy anh cảm thấy nhục do bị từ hôn nên mới tìm đến gây chuyện!”
Câu này liền dẫm vào đuôi của Tôn Tiến: “AnhI”
Hai phe lan tỏa khói thuốc súng đậm đặc, dường như một giây kế tiếp liền xông lên đánh nhau.
Lúc này vang lên giọng nói thanh lệ: “Tôn Tiến, chúng ta không phải đã từ hôn rồi ư, sao anh lại tới tìm tôi?”