Chương :
Phạm Điềm nhanh chóng chắn trước mặt Lê Hương: “Tôn… Tôn thiếu, anh làm cái gì, anh tốt nhất đừng làm bậy, nếu không tôi gọi người đấy.”
“Điềm Điềm, không sao đâu, thả lỏng đi.” Lê Hương ngược lại kéo đem Phạm Điềm đến phía sau mình, đôi mắt trong vắt của cô nhìn Tôn Tiến: “Tôn thiếu, anh còn muốn làm gì nữa?”
Tôn Tiến đi nhanh tới, anh ta móc một vật từ trong ngực ra đưa cho Lê Hương: “Đây là bánh bao tôi mua cho cô, suốt đường tôi vẫn luôn ủ nó trong ngực, vẫn còn nóng, cô mau ăn đi.”
Phạm Điềm lập tức há to miệng, cô ấy khiếp sợ nhìn vị hoa hoa công tử Tôn Tiến này, lẽ nào đầu anh ta bị úng nước hả…
Anh ta vậy mà mua bánh bao cho Lê Hương, còn nhét vào trong ngực suốt đường, đây không phải là tác phong làm việc của anh ta.
Hàng mi dài của Lê Hương khẽ động, mắt đen láy nhìn Tôn Tiến: “Tôn thiếu, cám ơn bánh bao của anh, lòng tốt của anh tôi nhận, nhưng bánh bao tôi không thể nhận.”
Tôn Tiến giao du qua rất nhiều bạn gái, thế nhưng tới bây giờ chưa từng lấy lòng cô nào cả, vậy mà giờ anh ta còn bị từ chối.
“Lê Hương, vì sao cô không nhận bánh bao của tôi, chuyện trước kia là tôi không đúng, từ giờ trở đi tôi muốn chính thức theo đuổi cô!” Tôn Tiến tỏ tình.
Lê Hương: “…”
Lúc này vang lên tiếng ho khan, là thầy Ngô tới, thầy Ngô nhìn Tôn Tiến: “Tôn thiếu, sắp tới giờ học của chúng tôi rồi, có lời gì tan học xong cậu đi tìm bạn học Hạ nói nhé.”
Tôn Tiến kiên định nhìn Lê Hương: “Lê Hương, tôi không nói đùa, cô nhớ kỹ lời tôi, tôi nhất định sẽ cưa đỗ cô!”
Nói xong Tôn Tiến rời đi.
Ra khỏi cổng Đại học A, đám công tử nhà giàu vây quanh Tôn Tiến, “Mẹ nó Tôn thiếu, cậu đây là thế nào, sao sáng sớm đã tới tìm Hạ hoa khôi rồi?”
“Tôn thiếu, bánh bao trong tay cậu là muốn đưa cho ai vậy, đệch mẹ, cậu sẽ không… Tự mình đưa bữa sáng cho Hạ hoa khôi đấy chứ!?”
Tôn Tiến cầm bánh bao nhét cho một tên công tử, đêm qua anh ta ở quán bar dốc rượu một đêm, đầy đầu vẫn không vẫy ra được khuôn mặt nhỏ xinh kia của Lê Hương, anh ta xác định bản thân đã bị cô mê hoặc.
Thực ra khi cô chưa tháo xuống mạng che mặt, anh ta đã động tâm rồi, chỉ là ngại sĩ diện, không muốn thừa nhận, nên mới gây sự với cô.
Tôn Tiến bây giờ là xác định được lòng mình rồi, anh ta muốn theo đuổi Lê Hương, biến cô gái tựa tiên nữ kia làm vợ mình.
Cô vốn chính là vị hôn thê của anh ta, nghĩ đến mối hôn sự bị chính mình làm mắt, anh ta muốn hộc máu.
“Các cậu đoán không sai, tôi chính là đưa bữa sáng cho Lê Hương đấy, từ giờ trở đi tôi tuyên bó, tôi muốn theo đuổi Lê Hương, Lê Hương là người tôi coi trọng, các cậu tốt nhất đừng bắt nạt cô ấy, hay là theo đuồi cô ấy!” Tôn Tiến tuyên thệ chủ quyền nói.
Đám công tử nhà giàu sôi trào…
“Tôn thiếu, anh đùa thật đấy hả?”
“Tôi thấy vị Hạ hoa khôi này rất khó theo đuôi đáy, lúc trước các anh gây chuyện như vậy, cô ấy chắc chắn sẽ không bằng lòng anh đâu.”
Tôn Tiến lên xe thể thao của mình, vô cùng tự tin bỏ lại một câu nói: “Cứ chờ xemll”