Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

chương 604

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Cô thật đúng là khiến anh trông một màn hay, không phải, chắc là nhìn với cặp mắt khác xưal Bên người cô rốt cuộc có bao nhiêu thẳng trai trẻ, mấy thằng oắt như Tôn Tiến Vương Thông không tính, nhưng bây giờ ngay cả Mạc Tử Tiễn cũng chui vào lưới của cô, hay là, còn có rất nhiều…

Vậy anh là cái gì?

Khóe mắt hẹp dài Mạc Tuân hiện màu đỏ tươi vô cùng dữ tợn, cả người tỏa ra hơi thở khát máu đáng sợ, anh không rõ tại sao cô lại muốn tới trêu chọc anh?

Cuộc sống anh vốn yên lành, sinh hoạt bình tĩnh như hồ nước tính lặng, không gợn lên bất kỳ bọt sóng, nhưng cô đến kích thích nhịp tim anh, đảo loạn tất cả cuộc sống anh.

Mạc Tuân cảm thấy như bị dội xuống một chậu nước lạnh, khiến anh hoàn toàn tỉnh toán, anh đúng là nực cười.

Đêm nay anh hắp ta hấp tấp lái xe qua đây, đúng là nực cười.

Sau này, anh sẽ không bao giờ đem đưa mình tới cửa để cô tùy ý giày xéo nữa.

Mạc Tuân đạp chân ga, Rolls-Royce Phantom phóng đi như mũi tên.

Mạc Tuân đi rồi, Mạc Tử Tiễn cũng chậm rãi buông lỏng Lê Hương ra, anh quan tâm nhìn cô từ trên xuống dưới: “Lê Hương, chất độc trên người của em đâu, đã hết toàn bộ rồi hả?”

Ba tháng này Mạc Tử Tiễn đặt toàn bộ trọng tâm đều trên Hải Thành Thành, lại bỏ sót Đề Đô, anh không ngờ tới cô lại âm thầm tới Đề Đô, mãi đến khi anh nghe nói Lê gia tìm về cô con gái bị thất lạc, cô con gái này lại trở thành hoa khôi Đại học A, ở trận bóng rỗ nhất chiến thành danh, bây giờ đang là chủ đề bàn tán của đám phú nhị đại, anh mới tìm cô.

Lúc đó độc của hoa Mạn Đà La kịch liệt không gì sánh được, vậy mà cô lại có thể hoàn hảo đứng trước mặt anh, Mạc Tử Tiễn đều cảm thấy không tưởng tượng nỗi.

“Độc trên người tôi đã hoàn toàn hết rồi, chuyện này kể ra rất dài dòng, lúc đó tôi cũng tưởng mình sắp chết rồi, thế nhưng tôi lầy được viên thuốc mẹ tôi lưu lại.”

“Mẹ em?” Mạc Tử Tiễn lần đầu tiên nghe nói tới mẹ cô: “Lê Hương, mẹ em cũng là một bác sĩ?”

“Đúng vậy, y thuật mẹ tôi rất cao, nhưng khi tôi lên chín, mẹ đã rời đi rồi, rất nhiều chuyện của bà ấy, còn có viên thuốc này, tôi đến nay cũng không hiểu rõ.”

Mạc Tử Tiễn là bác sĩ, điểm quan tâm lúc này bị mẹ Lê Hương hấp dẫn, có thể dựa vào một viên thuốc khiến người ta cải tử hồi sanh, y thuật này nghịch thiên đến thế nào chứ.

“Lê Hương, tôi biết rất nhiều bác sĩ nỗi tiếng, các bác sĩ đứng đầu trong lĩnh vực y học, tôi đều có kết giao, mẹ em tên là gì, tôi có thể giúp em hỏi thăm một chút.”

Những lời này là sự thực, Mạc Tử Tiễn là thiên chỉ kiêu tử, là viện sĩ thánh thủ trẻ tuổi nhất Đề Đô, từ rất sớm mà bắt đầu đi giao du học hỏi, không phụ danh tiếng nên đương nhiên kết giao rất nhiều bạn bè, kinh nghiệm trải đời của anh nếu so với Lê Hương còn sâu rộng hon.

Hai mắt Lê Hương sáng ngời, từ chỗ Lê lão gia biết được mẹ có khả năng không chết, mà là mắt tích, cô vẫn luôn muốn tìm tung tích của mẹ, nói không chừng Mạc Tử Tiễn có thể giúp được cô.

“Mẹ tôi tên là Lâm Thủy Dao.” Lê Hương nói tên mẹ ra.

Mẹ tôi tên là Lâm Thủy Dao…

Những lời này trực tiếp nỗ tung bên tay Mạc Tử Tiễn, cô nói cái gì, mẹ cô là… Lâm Thủy Dao? Lâm Thủy Dao là mẹ cô?

Mạc Tử Tiễn đối với cái tên Lâm Thủy Dao này vô cùng quen thuộc, vì anh từng nghe trong miệng mẹ mình Liễu Chiêu Đệ N lần.

Mẹ anh nói cô con dâu bà luôn mong muốn là con gái của Lâm Thủy Dao, năm trước, Lâm Thủy Dao lưu lại ín vật đính hôn, gả con gái mình cho Mạc gia!

Thì ra, cô chính vị hôn thê kia của anh!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio