Chương :
“Tớ cũng gia nhập, thành tích tớ cũng không tốt, miễn cưỡng vào được Đại học A, trước đây tớ không nỗ lực học tập, không biết khi nghiêm túc học hành thì tớ đây có thể khiến chính mình giật mình không nữa!”
“Tớ cũng gia nhập, vì vinh dự Đại học A mà nỗ lực, góp được một điểm vào kì thi thì cũng là đã có góp sức!”
Mọi người nhao nhao đứng ra, tiếng nói vang dội mạnh mẽ, bọn họ muốn cùng Lê Hương cùng nhau phấn đấu, không biết sau này khi bọn họ biết được Lê Hương chính là thiên tài tuổi đã có song bằng tiến sĩ, viết lại lịch sử toàn bộ y giới, bọn họ có thể tự chê cười bản thân mình quá ngây thơ hay không, dám cùng Đại học T liều mạng.
Đám người Đại học T đứng đối diện sắc mặt biến rồi lại biến, một màn như thế khiến bọn họ nhớ lại sự đoàn kết trên sân bóng rõ của Đại học A hôm qua, bọn họ lúc đó bạo phát ra tiềm lực kinh người, bọn họ bây giờ rốt cuộc lại xuất chiêu này ra rồi.
Đại học T đột nhiên hơi sợ, bọn họ sợ lịch sử sẽ tái diễn.
Lệ Yên Nhiên siết chặt quyền, cô ta không thẻ không thừa nhận Lê Hương rất dễ dàng cảm hoá người khác, cô vào Đại học A, cũng không bị Đại học A thay đổi, mà là thay đổi toàn bộ Đại học A.
Đám sinh viên bên người cô kia, trước đây đều lăn lộn cuộc sống, đần độn ngu dốt, nhưng bây giờ đứng cạnh cô lại tỏa ra thần thái sáng láng, trên mặt đều là vẻ sáng rực.
Lệ Yên Nhiên ánh mắt lạnh đi: “Được lắm, chúng ta gặp nhau ở kì thi liên hợp!”
Lệ Yên Nhiên mang theo người Đại học T rời đi.
Ngô rất sớm đã tới, ông đứng một bên nên dĩ nhiên xem hết được cảnh vừa rồi, bây giờ thấy đám sinh viên bên cạnh Lê Hương kia, tươi cười rạng rỡ, tràn đầy ý chí chiến đấu, ai nấy đều sôi nỗi, thầy Ngô hài lòng hừ hừ, thế mới đúng chứ, đây mới là thanh xuân .
Đây là ngày thoải mái nhất của thầy Ngô từ trước tới nay, ông chắp hai tay đứng phía sau đám sinh viên Đại học A lớn thị sát một vòng, trước đây có gọi thế nào thì đám sinh viên kia cũng không tỉnh dậy lại đang ngồi ngay ngắn, bắt đầu nghe thầy giáo giảng bài rồi, mặc dù có rất nhiều em nghe không hiểu, âm thầm chửi thề, nhưng ngay sau đó liền cầm bút lên, mượn vở bạn ngồi cùng bàn điên cuồng học bù.
Muốn nhảy lên trời là không có khả năng, thế nhưng chính bọn nó nói, nhiều thêm một điểm chính là được thêm một điểm, mấy bạn học trước kia sách vở trắng hoắc cũng phải ra sức hơn nhiều.
Thầy Ngô dạo hết một vòng rồi về tới phòng làm việc của mình, ông soi gương một chút, liền ngạc nhiên phát hiện trên cái đầu hói kia của mình vậy mà mọc ra một sợi tóc.
Trời ạ.
Tóc ông mọc rồi!
Chớp mắt đã đến xế chiều, đã tới giờ tan học, nhưng lớp Trung y không nhúc nhích.
“Lê Hương, cho tớ mượn vở cậu về nha? Tớ bảo người hầu trong nhà cùng nhau thay tớ chép mấy phần, mai phát cho mấy bạn khác học.”
“Mẹ nó, cậu đây là muốn mang theo người hầu nhà cậu cùng nhau học à.”
“Bố mẹ tớ đã sớm vứt tớ luôn rồi, đêm nay tớ mang một phần bài thi về nhà, tớ đoán bố mẹ tớ nhất định sẽ sờ đầu của tớ quan tâm hỏi, con trai à, con không sao chứ ha ha ha.”
Lớp học tràn đầy tiếng cười nói, Lê Hương cũng cong lên môi đỏ mọng, cô cầm bút, đang ở chép thêm một phần bài cặn kẽ dễ hiểu hơn, việc này đối với một thiên tài học bà mà nói là vô cùng đơn giản.
Đề thi liên hợp mấy năm qua đều nằm trong đầu cô, cô đại khái đoán được ma trận của đề rồi, cô chuẩn bị làm bài thi mẫu cho mọi người làm thử.
Lúc này di động của cô vang lên, điện thoại tới, là Mạc Tử Tiễn gọi.
Lê Hương ấn phím nhận: “Alo, Mạc Tử Tiễn.”
“Lê Hương, bây giờ tôi đang ở cổng trường em, em ra ngoài một chút nhé.”